Chương 5: Bạn cùng bàn lớp học hè.

Lắng nghe cô gái nói ra cái tên đó, tim tôi cảm thấy như bị hàng tấn chì đè lên vậy. Mỗi nhịp đập đều nặng nề không tưởng.

 

“...”

 

“Em đừng có hòng mà nói cái tên đó!”

 

Tôi giật cánh tay của Jiang Muqing một cách thô bạo, và thoát khỏi cái nắm của cô ấy.

 

Mỗi người đều có một bí mật trong quá khứ, một ký ức không nên để lộ ra ngoài. Trong tim tôi, tôi không muốn chia sẻ cái ký ức trắng như tuyết đó. Tôi lại càng chắc chắn về chuyện không muốn chia sẻ nó với Jiang Muqing, người đã có sức ảnh hưởng đến nó.

 

“Kể cả Fan không nói với em, em cũng biết việc đó rồi.”

 

Giọng nói của cô gái trở nên mềm mỏng trở lại.

 

Cô ấy biết? Chắc hẳn là mẹ đã nói cho cô ấy biết.

 

“Người đó có đẹp không?”

 

Cô gái thì thào, giọng nói của cô chất chứa một chút lo lắng.

 

“Anh đã nói là em đừng nhắc tới cô ấy nữa rồi mà!”

 

Tôi la lớn tiếng, và đóng sầm cánh cửa đằng sau mình lại.

 

Ugh, hễ thả cho Jiang Muqing đi một ly thì cô ấy lại đi một dặm à.

 

 

 

 

Bởi vì sự cản trở của Jiang Muqing, tôi đã bị trễ giờ khi bước chân ra khỏi nhà. Tôi chạy ra bến xe bus nhanh hết sức có thể, nhưng chuyến xe tôi cần đã rời bến trước khi tôi kịp chạy đến.

 

Chẳng quan trọng mấy, tôi chỉ cần bắt chuyến sau thôi.

 

Tôi suy nghĩ như thế, và lo lắng kiểm tra đồng hồ.

 

Những chuyến xe nối đuôi nhau rời khỏi bến hết chiếc này tới chiếc khác, lê bánh ngang qua trạm. Sau một khoảng thời gian dài, chuyến xe mà tôi cần vẫn chưa chịu xuất hiện.

 

Ngày hôm nay đúng thật là một ngày xui xẻo.

 

Bắt xe buýt lúc nào cũng như thế. Những chuyến xe mà mình cần đi đợi cả ngàn năm mới chịu tới, còn những chuyến xe mà mình không cần thì lại vi vu đến và đi. Đúng thật là khó chịu mà.

 

Nhìn đồng hồ, đã quá rõ là tôi sẽ chẳng thể đến kịp giờ. Ngay lúc tôi đang đắn đo tính vắt kiệt ví tiền để gọi taxi, một chiếc taxi đang chở khách tách ra khỏi dòng giao thông và dừng lại ngay trước mặt tôi.

 

Cánh cửa sổ ở ghế trước được hạ xuống, và một cô gái tóc đuôi sam thò đầu của cô ra.

 

“Cậu đang tính đi tới lớp ôn luyện hè đúng không?”

 

Cô ấy hỏi.

 

Mo Shiyu? (Note: Nhỏ lớp trưởng cho những ai không nhớ) Tại sao cô ấy lại ở đây? Dựa vào địa chỉ nhà thì cô ấy đâu phải đi theo hướng này chứ.(Note: ái chà chà, một em nữa sao) Tôi bất ngờ trước ngoại hình của cô ấy; Kể cả giờ đang là thời gian nghỉ hè, cô nàng vẫn mặc đồng phục chỉnh chu.

 

“Yeah.”

 

Tôi đáp lại, đúng là tôi có đăng ký lại vào lớp dạy hè của năm trước. Với kết quả học tập cuối kỳ như thế, tôi hoàn toàn hài lòng với lớp học đó.

 

“Vậy thì leo lên đi.”

 

Cô gái nhẹ nhàng nói.

 

Quả là thuận tiện, đi ké Mo Shiyu có thể cắt giảm chi phí đi một nửa.

 

Tuy là một thằng đàn ông nên trả tiền cho chuyến đi, và chúng tôi lại là bạn học chung một lớp nữa, nhưng chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau nhiều đến thế, vậy nên chúng tôi không thực sự thân thiết cho lắm. Cho nên chẳng cần khách sáo làm gì cho mệt.

 

Một giải pháp khôn ngoan, kinh tế. Đó có lẽ là lý do cô ấy dừng lại đón tôi.

 

Tôi nhanh chóng trèo vào ghế sau. Tôi cứ nghĩ là Mo Shiyu sẽ bảo bác tài lái xe, tuy nhiên cô ấy lại bảo ông ta dừng lại, đi ra khỏi ghế trước, và ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.

 

Ờm, okay.

 

Người ngồi ghế trước thông thường sẽ là người trả tiền. Nếu là bạn bè với nhau thì ghế trước thường được dành cho đứa nào bao tiền xe.

 

Cô nàng chắc sợ tôi sẽ nghĩ về cô ấy như một người bạn.

 

“Lái đi!”

 

Cô dục bác tài ngay khi ngồi xuống.

 

Không gian xung quanh bắt đầu mờ đi bởi vì chuyển động của chiếc xe.

 

Trong suốt chuyến đi, tôi cảm thấy là mình nên bắt chuyện với cô ấy, nhưng cô nàng luôn hướng ánh nhìn của mình ra ngoài cửa sổ, và trông có vẻ như không muốn nói chuyện.

 

Chuyến hành trình của chúng tôi kết thúc mà không ai nói một lời nào. Khi chúng tôi đến tơi, tôi phải trả hết toàn bộ chi phí.

 

Tôi có thể làm gì được khi cô nàng phóng đi mất ngay khi chiếc xe vừa dừng lại?! Chẳng phải cô nàng dừng lại đón tôi là bởi vì cô muốn chia sẻ tiền phí với tôi sao?!

 

Phụ nữ thật là một sinh vật tàn nhẫn.

 

Tôi không muốn phải tranh luận với cô ta, đã là đàn ông thì phải nên tha thứ và có trách nhiệm trong những tình huống như thế này. Tôi trả tiền taxi mà không ý kiến gì, và đi cùng với cô ấy tới lớp học.

 

Khi chúng tôi tới nơi, chuông cũng vừa điểm vào lớp. Kỳ lạ thay, Mo Shiyu cũng đăng ký vào lớp với tôi.

 

Cô nàng đi vào trước, và tôi theo sau.

 

Bởi vì chúng tôi đến trễ, những hàng ghế đầu đều đã bị chiếm hết, chỉ còn chừa lại những hàng ghế sau.

 

Mo Shiyu nhìn bao quát những chỗ ngồi, và không ngần ngại. Bỏ chỗ ngồi của mình, và ngồi bẹp xuống ngay bên cạnh tôi.

 

Còn nhiều chỗ ngồi cũng tệ như chỗ này mà, tại sao cậu lại muốn ngồi cạnh tôi? Bạn cùng bàn là nữ khiến tôi khá bồn chồn, đó là một sự kiện không thể nào bị xóa nhòa theo thời gian! (Note: ý là hồi đó nó bị mấy đứa nữ cùng bàn đàn áp, đọc chap kể về bạn cùng bàn của main)

 

Cô gái thì chẳng bận tâm tới biểu cảm cay đắng của tôi. Cô lấy ra một cuốn sổ và một cây bút chì, chống cằm, và bắt đầu tập trung ghi chép.

 

Mặc dù tôi có cảm giác là cô nàng đang tỏa ra một bầu không khí kỳ lạ không thể diễn tả được vào ngày hôm nay, tôi không quá để tâm về việc đó. Lớp học đã bắt đầu, vậy nên tôi cũng nên lấy dụng cụ học tập của mình ra và tập trung vào bài học.

 

Lớp học hè chậm rãi diễn ra. Bầu không khí cũng bớt căng hơn so với ở trường học. Vài người đã bắt đầu mở điện thoại ra lướt, hoặc nguệch ngoạc vài dòng vào trong vở đầy chán nản.

 

Mo Shiyu và tôi thì vẫn đang bắt kịp tiến độ so với trên bảng, cho đến khi giáo viên ra câu hỏi.

 

“Cậu trai ngồi ở hàng cuối với cô gái ấy, trả lời giúp tôi câu hỏi này?” Ông thầy chỉ vào một câu hỏi toán.

 

Tại sao tôi lại bị gọi tên chỉ bởi vì tôi ngồi với một cô gái chứ?!

 

May mắn thay, tôi đã đọc trước về nó để làm tài liệu cho năm hai. Nó chỉ là một vấn đề mẫu có trong sách, vậy nên tôi nhanh chóng giải nó và đọc đáp án.

 

“Tốt.”

 

Giáo viên ra hiệu cho tôi ngồi xuống với một tâm trạng hài lòng.

 

Sau đó, ông lại tiếp tục bài giảng của mình. Ông thầy viết tiếp một vài vấn đề mới lên bảng, và hướng sự chú ý của mình vào chúng tôi thêm một lần nữa.

 

Khả năng ông thầy gọi tôi lần này là gần bằng không, bởi vì ông thầy đã thỏa mãn với kết quả của tôi rồi. Nó như thể tôi đã có dấu mộc chứng thực, và được thông qua. Vậy thì tiếp theo, ông thầy sẽ quăng những câu hỏi ấy cho tụi học sinh không chịu chú ý nghe giảng.

 

“Cô gái ngồi ngay cạnh cậu trai khi nãy, hãy giải bài này cho tôi xem nào.”

 

Ông ấy gọi Mo Shiyu người đang cực kỳ tập trung ngay bên cạnh tôi sao?

 

“Umm…”

 

Mo Shiyu vẫn đang nhẫn nại ghi chép, nhưng nhìn như cô nàng vừa bừng tỉnh khỏi giấc nồng khi bị giáo viên gọi. Cô đứng dậy, và thất thần nhìn ông thầy.

 

Trông giống như là cô chẳng thèm lắng nghe bài giảng của ông thầy và không biết chúng ta đã đi tới vấn đề nào rồi vậy.(Note: tất nhiên rồi con giai, bởi vì nó chỉ quan tâm tới MÀY thôi đấy, BỪNG TỈNH ĐI NÀO.)

 

“Uh, cái này…”

 

Tôi cố nhắc bài cho cô ấy bởi vì tôi biết đáp án, nhưng cô nàng chỉ biết đứng đó bất động.

 

“Lắng nghe bài giảng trong lớp rất là quan trọng, đừng  chỉ có mải mê ghi chép lại mà không hiểu gì cả. Việc ghi chép có thể để lại sau, nhưng quan trọng nhất vẫn là thứ còn lại trong não của mình.”

 

Ông thầy nhìn không được vui cho lắm. Ông ta ra hiệu cho Mo Shiyu ngồi xuống.

 

Cô nàng cười ngượng, và ngồi xuống trở lại. Ông thầy tiếp tục gọi những tên khác.

 

Vấn để chẳng khó chút nào cả, và những đứa khác cũng giải quyết nó khá là đơn giản. Nội dung như thế này đáng lý ra chẳng là ruồi muỗi gì đối với Mo Shiyu chứ?! Cô nàng đang hành động rất lạ lùng vào ngày hôm nay.

 

Nhưng tôi không bận tâm nhiều đến việc đó. Tôi điều chỉnh tư thế ngồi của mình lại, và tiếp tục tập trung vào bài giảng.

 

Cho đến khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ điểm, chúng tôi vẫn chưa thốt ra được một lời nào với nhau; cả hai chúng tôi đều ghi chép trong thinh lặng.

 

“Lớp trưởng à, nếu không còn gì nữa vậy thì mình đi trước nha?”

 

Tôi hỏi sau khi đã thu dọn xong những vật dụng của mình.

 

“Chờ đã. Lu Fan.”

 

Cô bỗng đứng dậy, và dừng tôi lại.

 

“Có chuyện gì sao?”

 

Tôi quay đầu lại, tò mò.

 

“Liệu Lu Fan có kế hoạch gì trong hè này không?”

 

Cô nhẹ nhàng hỏi.

 

“Có, mình tính là sẽ hoàn tất lớp học hè này. Một khi nó kết thúc thì lại chẳng còn nhiêu thời gian cho tới lúc bắt đầu năm học mới. Chắc tới lúc đó mình sẽ vào học trong thư viện.”

 

Lịch trình của tôi khá đơn giản và dễ chịu; tôi sẽ sử dụng toàn bộ thời gian nghỉ hè để học.

 

“Vậy thì hai chúng ta có thể học cùng nhau có được không?” Cô nàng hỏi.

 

?!

 

Tim tôi đập mạnh.

 

“Cùng nhau?”

 

Tôi vẫn chưa hiểu ý của cô ấy muốn nói là gì.

 

“Toán học và khoa học của Lu Fan rất mạnh, nhưng điểm số môn Ngữ văn và Tiếng Anh lại bị kéo xuống trong bài thi cuối kỳ có phải không nào?”

 

Cô nàng nói hoàn toàn đúng. Văn học là điểm yếu của tôi, bài luận cuối kỳ đã trở thành một hố sâu mới trong cuốn học bạ của tôi. Giáo viên môn Ngữ văn có nói với tôi là, mặc dù câu văn của tôi rất tao nhã và đầy đủ, chúng vô hồn và trống rỗng như những thân cây bị mối đục vậy.

 

Còn về những phần văn phạm khác cũng đều khó hiểu như nhau cả. Dòng tư tưởng của tôi luôn đối lập với câu hỏi, và ngữ pháp tiếng Anh lại trở một cơn đau đầu to lớn đối với tôi, khiến cho tôi bị mất rất nhiều điểm.

 

“Toán học và Khoa học của mình không được tốt, nhưng văn học thì lại khá ổn. Chúng ta chẳng phải cực kỳ tương thích với nhau sao?”

 

Điểm số cuối kỳ của Mo Shiyu đúng như dự đoán. Nằm ở khoảng trung bình thấp của lớp A, điểm số môn khoa học của cô đích thị bị kéo lại. Cô đã mất hơn vài chục điểm trong bài thi toán của mình.

 

“Đúng là chúng ta có bổ trợ cho nhau!”

 

Kể cả đề nghị của cô nàng có hơi lạ, tôi đồng ý với chiến lược học hành đôi bên cùng có lợi này.

 

Bởi vì sau cùng, Cao trung chỉ là về học và học thôi đúng không nào.(Note: OMFG, kiếm tao con dao, Jiang ơi, thằng này đang mèo mỡ với con nào nè.)