Chương 6: Quái vật trong bóng đêm.

Tôi bắt đầu xây dựng kế hoạch trong đầu mình.


Phán đoán dựa trên biểu hiện của Jiang Muqing, tôi lần tới gốc rễ vấn đề của cô nàng. Tôi đã quyết định phải sử dụng một phương pháp nào mà chắc chắn sẽ chữa lành cho cô ấy.


Tôi mong rằng mình có thể thuần hóa cô nàng chỉ bằng một phương pháp duy nhất. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào linh cảm của mình.


Chiến lược chung sẽ như thế này.


Có phải là Jiang Muqing đã nói là không còn ai quan tâm tới cô nàng nữa đúng không nào? Vậy thì tôi sẽ lôi kéo nhiều người vào làm việc đó, và cũng như để đánh lạc hướng sự chú ý của cô nàng vào tôi. Bằng cách đó, tôi có thể tiến ra xa khỏi cô gái, và chúng tôi sẽ trở lại thành mối quan hệ bình thường giữa những bạn học cùng lớp với nhau.


Có hai hướng để đạt được điều này.


Hướng tiếp cận đầu tiên là chậm rãi và từng bước.


Tôi sẽ giúp cô nàng kết bạn với những người mà cô có thể trò chuyện cùng, và giúp cô phát triển những sở thích và hứng thú của riêng mình. Tiếp theo, cô sẽ có được những đứa bạn thân, và cứ như thế tiến triển lên. Jiang Muqing sẽ dần dần mất đi sự lệ thuộc vào tôi.


Hướng tiếp cận thứ hai là bất ngờ và dữ dội.


Tôi sẽ tái hiện lại một sự kiện tương tự như sự kiện trên nóc nhà đã gắn kết hai chúng tôi lại với nhau. Lần này một người khác sẽ cứu cô ấy, và cô nàng sẽ hiểu ra được rằng những người khác cũng sẽ cứu cô ấy không phải bởi vì họ quan tâm, hay yêu thương cô, nhưng là bởi vì đó là một cử chỉ cao đẹp, thuần khiết.


Để sử dụng phương pháp ôn hòa, tôi sẽ phải giới thiệu cô nàng với vài người bạn, hay phải đề nghị một vài sở thích của cá nhân tôi ra cho cô nàng thử. Trong thời điểm hiện tại thì đây là phương hướng khôn ngoan nhất.


Còn về phương pháp ép buộc, tôi vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để tái hiện lại một tình huống nguy hiểm tương tự mà không có chứa bất kỳ yếu tố gây chết người nào. Tôi cũng chưa nghĩ ra được ứng cử viên để cứu cô nàng cả.





Tôi sử dụng khoảng thời gian vật vờ trên chiếc xe buýt để vẽ một kết luận chung về Jiang Muqing. Nghĩ lại thì, liệu tôi có hơi quá khắt khe với cô nàng vào sáng hôm nay không? Tim tôi thắt lại đầy khó chịu.


Lỡ như cô nàng sẽ xuất hiện những phản ứng tiêu cực, và bắt đầu vẽ ngôi sao ngũ giác trù ẻo Xue thì sao?


Lỡ như cô ấy vung con dao phay trúng mẹ tôi khi bà cố gắng ngăn cản cô lại thì sao?


Việc đó sẽ chẳng dễ dàng gì, kể cả khi mẹ tôi là một con người suốt ngày chỉ biết chui rúc trong nhà, thể chất của mẹ chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn Jiang Muqing. Trong trận chiến một đấu một, cô nàng sẽ không thể nào làm bị thương mẹ được.


Vậy thì lỡ như cô ấy đánh lén mẹ thì sao?





Tôi không muốn nghĩ sâu hơn về chuyện đó; tôi nên về nhà càng sớm càng tốt.


Sau khi xuống xe buýt, tôi chạy hết tốc lực về khu nhà của mình.


Khu vực xung quanh thật thanh bình và yên tĩnh. Bác bảo vệ ngáp ngắn ngáp dài, và nhâm nhi ly trà nóng trong khi đọc báo.


Chưa có gì lạ xảy ra cả, ít nhất thì không có những chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ.


Tôi vẫy tay chào bác bảo vệ, và phóng tới tòa nhà chung cư của tôi.


Giờ này thì tất cả những căn hộ trong khu chung cư của tôi đã sáng đèn hết cả rồi. Duy chỉ có một cửa sổ ở tầng năm là vẫn còn tối đen như mực.


Đó là cánh cửa sổ thuộc căn hộ của tôi.


Lạ thật, mẹ tôi đáng lẽ ra phải bật đèn vào giờ này rồi chứ nhỉ?! Tim tôi rung lên trong nỗi sợ.


Tôi chẳng thèm quan tâm tới việc dừng lại thở nữa rồi, và nhanh chóng lao lên cầu thang. Tôi vung nắm tay để gõ cửa, nhưng cánh của đã được để mở.


Nó mở ư?!


Cánh cửa được để mở ư?!



Kể cả khi Jiang Muqing không làm gì cả, để cửa trước mở toang ra như thế này không bình thường chút nào cả. Chẳng nhẽ có trộm?


Tôi lần mò theo bức tường tìm kiếm công tắc điện trong đêm tối. Tôi bật tắt nó vài lần, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.


“Mẹ?”


Tôi la lớn tiếng vào trong phòng của bà.


Chẳng có gì.


“Jiang Muqing?”


Tôi la lớn tiếng vào trong văn phòng của cha.


Chẳng có gì.


Chuyện gì đang xảy ra vậy nè?!


“Mẹ, mẹ đâu rồi?”


Tôi chạy vào trong nhà, như chú cừu non không thể tìm thấy cừu mẹ. Tôi lục tung hết mọi ngóc ngách trong căn nhà, xông vào phòng ngủ của mẹ tôi như một tên điên. Vẫn chưa có gì bị phá hủy như tôi tưởng tượng, mọi thứ đều giữ nguyên hiện trạng của nó. Tuy nhiên cái màn hình máy tính mà tôi chưa bao giờ thấy tắt đã bị tắt nguồn từ bao giờ, và quan trọng nhất hình bóng của Mẹ vẫn không thể tìm thấy ở bên trong.


“Fan à, anh về nhà trễ quá đấy--”


Âm thanh ớn lạnh của một cô gái vang lên đằng sau tôi.


Tôi quay trở lại.


Một con quái vật màu đen, thanh mảnh giữ trên tay mình một con dao sáng bóng bằng kim loại. Tóc và quần áo của nó thật hoang dại và điên rồ, và nó tựa lưng vào bản lề của cánh cửa.


“Chuyện gì đã xảy ra với em thế?”


Tôi thấy được nụ cười băng giá ấy trong khoảng không tối mịt, và bất giác lùi lại.


“Em muốn dành cho Fan một bất ngờ lớn.”


Hình bóng u ám ấy khúc khích cười một cách điên dại.


“Mẹ tôi đâu?”


Tôi hỏi trong sợ hãi.


“Trong bếp, bà ấy đang ở trong nồi…”


Con quái vật thì thào đầy dịu dàng, và nở một nụ cười đầy vui sướng.


ở trong nồi?!”


Jiang Muqing? Cô… cô đã làm gì?


Tôi đã ở ngay trên bờ vực sụp đổ, và lao thẳng vào cô gái, chuẩn bị sống chết một phen. Tuy nhiên sau đó, tất cả đèn đóm trong căn nhà được bật sáng lên.


Ánh sáng chói lóa xóa tan đi tất cả những bóng tối ở trong căn phòng, và đã có thể nhận ra “cơ thể” của con quái vật ấy.


Một cô gái nhỏ bé trong bộ váy trắng tinh. Chiếc tạp đề gấu bông mà tôi vẫn thường hay sử dụng mỗi khi nấu ăn treo lủng lẳng ngay cổ cô gái, lỏng lẻo che chắn cho vòng eo của cô.


Một vài lá cải bắp nằm ở trên tóc của cô, và làn da xanh xao của cô gái đã dính vài vết bồ hóng. Và toàn thân của cô được bao phủ bởi dầu từ gốc tới ngọn.


Ngoài chiếc dao phay sáng bóng trên tay cô ra, chẳng có gì nhìn quá bất thường cả.


“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”


“Dì à, dì kéo cầu dao tổng sớm quá, con còn chưa kịp nói lời chúc mừng sinh nhật!”


Jiang Muqing quay đầu, và la lớn tiếng ra phía bên ngoài của căn phòng.


“Dì đã nghe được tiếng thằng Fan sợ hãi rồi, nếu dì không dừng lại ngay lúc đó, chắc nó sẽ thực sự thụp xuống khóc cho coi, hahaha….”


Tiếng cười của mẹ tôi vang lên ngay tại cánh cửa.


Tôi đoạt lấy con dao của Jiang Muqing, và nhận ra một điều rằng, tôi vừa bị Mẹ và Jiang Muqing chơi khăm. (Note: https://www.youtube.com/watch?v=o2vCOzNShng)





“Chúc mừng sinh nhật lần thứ 16!”


Jiang Muqing đặt một chiếc vương miện sinh nhật bằng giấy lên đầu của tôi.


Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi sao? Dạo gần đây tôi quá bận rộn với bài thi cuối kỳ và Jiang Muqing, tôi đã quên khuấy mất.


Cô nàng kéo tôi vào trong bàn ăn tối.


Nó đầy nhóc với đủ loại món ăn, và một chiếc bánh kem hương vanilla được đặt ngay ở chính giữa. Sáu ngọn nến được cắm trên đó, biểu tượng cho sinh nhật lần thứ 16 của tôi.(Note: ??? sáu?? the fak)


Bộ việc đó trọng đại đến mức này sao? Thông thường, tôi sẽ một là nấu thứ gì đó ngon ngon cho cả nhà ăn, không thì hai ra ngoài đi ăn nhà hàng cùng với mẹ của tôi. Tôi thực sự chưa từng có một chiếc bánh kem nguyên vẹn cả.


Tôi không thích cái vị của lớp kem, vậy nên tôi lúc nào cũng tránh xa ra khỏi những tiệm bánh kem.


“Em làm hết tất cả những món này sao?”


Tôi chỉ vào những món ăn trên bàn đầy hoài nghi.


“Đúng vậy, em thường chỉ đặt đồ ăn cho người ta giao tới nhà mình thôi, và chưa từng tự nấu đồ ăn ăn bao giờ. Đa phần những món ăn ở đây được chỉ dạy bởi Dì, nấu ăn quả là phiền phức.”


Mặt của em ấy bĩu lại đầy mỏi mệt.


Mẹ tôi bước từ trong bếp ra với dĩa thức ăn cuối cùng trên tay.


Khâu trình bày món ăn khá là tốt, cô nàng đã bắt kịp tới mức độ mà khiến tôi phải tốn đến một năm để thuần phục chỉ trong một buổi chiều. Nhưng vì hầu hết những thứ này được chỉ dạy bởi mẹ tôi, vậy nên tôi mới thực sự lo ngại.


Tôi tò mò gắp một miếng bằng đũa của mình, và bỏ vào miệng nhai.


“Nó có ngon không?”


Ánh nhìn đầy mong chờ của Jiang Muqing khiến tim tôi đập loạn.


Oh, cái vị này…


Bộ hai người bọn họ đã sử dụng hết toàn bộ số muối mà tôi chỉ vừa mới đi mua mấy bữa trước à?


“Yep, nó ngon đấy.”


Tôi trả lời, nghiến răng chịu đựng.


“Thật ư? Em thật hạnh phúc quá đi!”


Đôi mắt của Jiang Muqing le lói một tia sáng mà tôi chưa từng được thấy trước kia, (Note: siêu nhân điện quang chắc?)cũng giống như những tia sáng kia xóa tan bức màn đêm tối.


“Vậy thì anh phải ăn cho hết đó nha, đây là tấm lòng chân thành em dành cho Fan đấy.”


Nụ cười ngây thơ, dễ thương của cô gái thực không thể cưỡng lại được.


“Uh, em làm khá là nhiều… Anh không nghĩ mình có thể ăn hết đống này đâu.”


Mặt tôi bị biến dạng trong sợ hãi. Chẳng lẽ bọn họ muốn tôi chết vì mất nước và ngộ độc natri ư?


“Fan à, tỏ chút tôn trọng đối với sự vất vả của mẹ và Jiang Muqing đi con.”


Mẹ tôi gật gù vui vẻ trước cái bàn đầy nhóc thức ăn.


“Đúng đấy, Fan, tỏ chút tôn trọng đối với sự vất vả của bọn em đi.”


Jiang Muqing cười khúc khích, và đổ thêm Chlorine trifluoride vào lửa.