Chương 14: Một người bạn mà không phải là bạn.

Mọi người ai cũng có cơn nóng giận của mình, và ai cũng có sự ức chế của riêng họ.


Ai cũng có sự khác biệt về thể trạng, cũng như về tâm lý.


Giống như vài người thì bị dị ứng với táo còn vài người khác thì bị dị ứng với chuối chẳng hạn.


Đôi khi, nguồn gốc của sự dị ứng ấy có thể khá là khác thường.


Bạn đã bao giờ nghe đến dị ứng điện từ trường bao giờ chưa?


Vài người đã phải sống xa khỏi các thành phố, nếu không thì da của họ sẽ bị sưng tấy lên, và còn có thể gây chết người trong một vài trường hợp xấu.


Tôi thì khá bình thường, khỏe mạnh, và đã sống cả trong thành phố lẫn nông thôn. Tôi đã trải qua mười sáu năm cuộc đời ăn uống thỏa thích những thứ mà tôi muốn.


Tôi đã luôn coi mình có nhân cách hơn những người khác. Tôi không có tính khí nóng nảy, cũng không phải thuộc những loại thanh thiếu niên giận quá hóa cuồng, trẩu tre.


Nhưng…


Tôi cũng có cơn dị ứng của riêng tôi!


Một khi ai đó nhắc tới cô ấy, hơi thở của tôi sẽ trở nên đứt quãng, cơ thể tôi sẽ run rẩy, và tâm trí tôi sẽ hoàn toàn trống rỗng.


Cô ấy là Luo Xue.


Luo Xue yêu dấu của tôi.




“Con không muốn!”


Tôi chẳng thể xin lỗi chút nào; tôi chẳng làm việc gì sai cả.


Sau khi mở cửa cho mẹ, tôi mệt mỏi quay lại phòng của mình, và khóa trái cửa.


Mẹ đập cửa rầm rầm, cố gắng kéo tôi ra để xin lỗi Jing Muqing. Nhưng cơn nóng giận của tôi đang ở đỉnh điểm, và tôi chẳng có tí động lực nào để đi cả.


Chiến chăn đóng vai trò làm lá chắn cho tôi, một bộ giáp để chống lại những yêu cầu của mẹ tôi và tiếng khóc sụt sùi của Jiang Muqing.


Cuối cùng, mẹ tôi trở nên vô cùng giận dữ đến nỗi lôi chùm chìa khóa dự phòng ra, và mở cửa phòng tôi.


Mẹ cũng mang theo cây chổi được đặt kế tủ quần áo.


À nói trước: kỷ luật trong gia đình tôi cực kỳ nghiêm ngặt. Đơn giản là, khi tôi làm hỏng chuyện, mẹ sẽ đánh tôi với một cây chổi giống như ông ngoại tôi đã làm với tôi vậy.


Sự khác biệt giữa họ là chổi của ông ngoại tôi là hàng nhà làm, với những sợi rơm dài được kết lại ở phần tay cầm. Nhưng mẹ tôi thì lại có cái làm bằng nhựa.


Theo như kinh nghiệm cá nhân, nhựa cứng hơn và đánh đau hơn.


“Thằng con trai ngu ngốc này, mày đã làm chuyện gì đó khiến cho Qing buồn phải vậy không?”


Bà ấy quất cây chổi vào lưng của tôi.


Tiếng tay cầm bằng nhựa vang lên giòn giã, và tôi cảm nhận cơn đau hết đợt này tới đợt khác.


Nhưng tôi sẽ không từ bỏ.


“Ít nhất thì mày cũng nên nói gì đi chứ! Thằng con ngu ngốc này!”


Những cảm xúc của mẹ dường như trở nên mãnh liệt đến lạ thường bởi vì bia rượu. Bà không hề kiểm soát sức mạnh của mình, và quất liên hoàn xuống như không còn ngày mai vậy.


Nhưng tôi sẽ không từ bỏ.


Tôi trông như một con lợn chết và chẳng sợ hãi chảo dầu sôi chút nào, và mẹ lại càng trở nên giận dữ hơn. Bà sử dụng thêm chút sức mạnh nữa.


Crack!”


Tiếng tay cầm bằng nhựa rỗng gãy ra làm đôi, và lưng của tôi thì cũng tê dại vì cơn đau.


Bây giờ mẹ đã hết mánh chưa, kể cả cây chổi cũng đã gãy bà nó rồi.


Đi mà kiếm cái ống sát đánh tôi đi nếu bà dám, bà sẽ làm như thế chứ?


Hmph, bà có phải là mẹ của tôi hay không? Hay là mẹ của Jiang Muqing? Nếu bà muốn quan tâm tới một cô gái người chẳng thèm quan tâm tới cảm xúc của người khác, thì cứ tự nhiên!


Tôi nằm trên giường, hoàn toàn yên tĩnh.



Mẹ vẫy vẫy tay kiệt sức, nhưng nó chẳng ăn thua.


Cuối cùng, bà ấy gục xuống ngay bên cạnh tôi.


“Chẳng phải mày đã nói là mày sẽ chịu trách nhiệm cho tới cùng sao?”


Hơi thở của mẹ toàn mùi cồn.


Trách nhiệm?


Sao tôi lại có thể chịu trách nhiệm trong chuyện này được chứ? Cô ấy không có dễ như mẹ nghĩ đâu!


Những đứa con gái càng thông minh thì lại càng rắc rối.


Tôi ghét Jiang Muqing, bởi vì em ấy luôn có thể đoán ra được ý định sâu thẳm nhất của tôi. Ở trước mặt em ấy, tôi trông giống như một nhà ảo thuật gia mà những chiêu trò đều đã bị nhìn thấu bởi khán giả; Tôi không còn biểu diễn ma thuật nữa rồi, tôi đang làm trò khỉ!


Có thể tôi chính là con khỉ đó.


“Bộ con muốn những chuyện đã xảy ra với Xue cũng xảy ra tiếp với Qing sao?”


Sau đợt ngắt quãng, mẹ nhắc tới Xue.


?!


“Xue….”


Tôi thì thầm.


Tại sao mọi người cứ phải dồn ép tôi đến mức này? Tôi đã phạm phải tội ác nào à, sao mọi người lại không thể quên đi Luo Xue?


Tôi nhắc lại cái tên đó, và một cơn đau nhen nhóm trong lồng ngực của tôi. Cơn đau ấy còn tệ hơn gấp trăm lần cơn đau ở lưng tôi lúc này.


Tôi giữ cho nước mắt đừng rơi, nhưng tôi vẫn còn nhớ cô ấy trông như thế nào hồi đó.


Không, tôi không muốn những người khác trở thành cô ấy!


Nhất định!


Nhất định không!


Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi. Bất thình lình, như thể tôi vừa khám phá ra được điều gì, tôi la lên.


“Không, con sẽ không để chuyện đó xảy ra!”


Tôi đã không thể cứu Xue, nhưng Jiang Muqing thì vẫn ở đây và yên ổn!


Ít nhất thì em ấy vẫn có thể khóc trước mặt tôi, nhưng Xue thì…


Tôi lật tung cái chăn của mình lên.


“Nhận lấy này.”


Mẹ nhìn tôi với đôi mắt lờ mờ, và đẩy chùm chìa khóa vào tay tôi.


“Cảm ơn mẹ. Con sẽ tiếp tục chăm sóc cho nó.”


“Bây giờ mày đã biết mẹ mày khỏe đến mức nào chưa hả? Thằng nhóc con này, nếu mày còn tiếp tục tạo ra những rắc rối ấy, tao sẽ đánh mày với cái cây lau nhà, và nó sẽ hoàn toàn được thấm~ đẫm bởi nước lau sàn đấy!”


Mẹ tôi cảnh báo một cách say xỉn.


“Mẹ, liệu có ổn không nếu như con ngủ cùng với Jiang Muqing vào tối nay?”


Có vẻ như tối nay, tôi phải giải thích cho Jiang Muqing tất cả những chuyện xảy ra với Luo Xue, và xóa tan sự lo lắng của em ấy đi.


“Được thôi, dù gì thì tao cũng không muốn chia sẻ giường ngủ cùng với đứa nào. Tao sẽ ngủ trên giường của mày, và nhớ là…”


Mẹ đã mắt nhắm mắt mở rồi đấy.


“Rồi rồi, không được làm điều gì sai trái, đừng có lo lắng, con biết rồi.”


Tôi đáp lại đầy thông thái.


Ha, kể cả khi chúng tôi có làm chuyện đó, mẹ cũng chẳng thể biết được. Bà đã quá say rồi.


Tôi cười cay đắng.


Tôi lấy gối của mình, và mở cửa phòng làm việc với chiếc chìa khóa dự phòng.


Căn phòng hoàn toàn tối tăm, và cô gái thì đang co ro trong góc tường.


Em ấy vẫn tiếp tục khóc, nhưng không to như lúc trước nữa. Giọng nói của em ấy đã trở nên khàn khàn.


Khi em ấy nhận ra sự hiện diện của tôi, cơ thể em ấy rung lên.


“Đi ra đi, ai cho anh vào phòng của tôi!”


Em ấy vẫn đang còn rất giận.


“Em khóc to quá; anh chẳng tài nào ngủ được!”


Tôi mắng lại.


“Thế thì tôi quay trở lại nhà của tôi vậy.”


Ngay khi em ấy nói vậy, Jiang Muqing bật dậy, và chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình và rời đi.


“Nhà của anh không phải là nơi em có thể đến và đi tùy thích đâu nhé.” Tôi tuyên bố.


“Anh đang cố bắt cóc tôi đấy à? Tôi gọi cảnh sát đây!”


Cô gái điên cuồng lau đi những giọt nước mắt của mình, đe dọa đầy mãnh liệt.


“Thế thì gọi cho họ đi, sao em không gọi cho họ ngay trước mặt anh này? Chẳng có ai ở đây ngăn em làm vậy đâu, em có tất cả thời gian tùy thích!”


Anh mày đây có thể thấy rõ lời nói dối của em đấy.


“Anh đang bắt nạt em!”


Cô gái đang bực mình nay còn khó chịu hơn.


“Nhìn đồng hồ đi, chẳng phải em nên biết tự xấu hổ về bản thân mình khi làm ầm lên vào giờ này sao? Anh sẽ ngủ cùng với em, nào, tới đây và trở thành một cô gái ngoan nào.”


Tôi ném cái gối của mình kế bên Jiang Muqing.


Trước khi em ấy có thể nhận thức được tình hình hiện tại, tôi ngay lập tức nằm xuống ngay bên cạnh em ấy.


“Biến thái, sở khanh….”


Em ấy lấy chân đá tôi, cố đẩy tôi ra khỏi giường.


“Nếu anh mà ngủ, anh sẽ nói mộng đủ mọi chuyện trên đời. Nó sẽ hoàn toàn về những chuyện anh thường ngày không bao giờ nói về!”


Tôi nhích lại gần hơn chút, cứng đầu nằm lại trên giường.


“...”


Cô gái ngừng chống cự với sự tò mò và kinh ngạc trên khuôn mặt của mình.


“Được rồi, giờ ngủ thôi!”


Tôi với tay kéo cô gái nằm xuống, thoát ra khỏi tư thế ngồi của mình.


“Tên sở khanh này! Thả em ra!”


Cô gái chống cự, cố gắng ngồi dậy lại và trốn thoát.


“Bộ anh cho em đi sao? Ngủ!”


Tôi đã nổi cáu, vậy nên lời nói của tôi tự nhiên trở nên cứng như thép.


Trông thấy em ấy không chịu khuất phục, tôi chỉ có thể ôm chặt lấy em ấy, ấn em ấy vào trong lòng của mình.


“Waaauuw….”


Cô gái vặn vẹo cơ thể để chống trả, nhưng cô không đủ khỏe để thoát ra khỏi cái ôm của tôi.


Cổ áo của tôi đã thấm vài giọt nước mắt và đang rơi nhanh chóng.


“Đừng khóc! Anh không thể ngủ được nếu như em cứ khóc như thế!”


Tôi tiếp tục la rầy em ấy.


“Sở khanh, bắt nạt, con bọ hôi hám….”


Cô gái tiếp tục gọi tôi bằng những cái tên đầy xúc phạm.


“Một khi anh đã ngủ, có thể anh sẽ đủ can đảm để kể cho em nghe về Xue….”


Tôi thở dài.


Tiếng sụt sịt và chửi rủa của cô gái đã ngưng lại.


Trông thấy em ấy đã bình tĩnh trở lại, tôi thả lỏng cái ôm của mình, và bắt đầu nói.


“Em có thể đã nghe chuyện này từ mẹ, tên của Xue là Luo Xue. Đã từ rất lâu rồi, cô ấy là một người bạn rất, rất tốt của anh….”


“Chỉ là bạn thôi sao? Bất khả thi.”


Âm thanh nghiến răng vang lên ngay ngực của tôi.


“Yeah, sẽ tuyệt vời biết bao nếu như bọn anh không phải là bạn bè.”


Quái lạ, một thứ dung dịch xuất hiện ngay mí mắt tôi. Nó ngày một lớn hơn, và cuối cùng chảy dài trên má của tôi, rơi xuống gối.


Cái cảm giác ướt át này thật khó chịu mà.