Medusa of the Demon Beast Forest: Phần 2
Một buổi sáng sớm một tháng sau đó.
Khi Anastasia thức dậy, có khoảng 20 xác chết ở bên cạnh cô.
Trong số đó có một số không hoàn toàn chết, có những con chuột đang trong tình trạng hấp hối.
Đứng dậy, cô quay sang nhìn một số chú mèo đang nhìn chằm chằm vào cô gần cửa.
Trong khi thở dài một cách mệt mỏi, cô ấy lấp đầy túi với khối lượng thịt chuột trước mặt.
——Vậy là mình lại phải chôn chúng ở vườn hoa rồi ……
Và đối với những con chuột đang hấp hối, tôi sẽ sử dụng ma thuật phục hồi trên chúng và đuổi chúng ra khỏi sân thượng.
Tình huống này đã xảy ra nhiều lần rồi.
Theo suy nghĩ của mấy con mèo, Anastasia không thể săn bắt được, có lẽ chúng nên cung cấp thức ăn cho cô.
Đối với những con chuột có hơi thở yếu ớt, 『Chúng bị suy yếu sao cho thậm chí mình cũng có thể xử lí? Vì vậy mà mình có thể thực hành để sau này có thể tự mình bắt chuột?』. Có thể chúng nghĩ vậy.
「…… Không, ta rất vui vì mấy nhóc đã nghĩ cho ta …… và vì đã đưa thức ăn cho ta …… nhưng như thế thật là tàn nhẫn, tất cả các nhóc.」
Ngay cả khi tôi nói một điều như vậy, chắc là chúng chả hiểu cái gì đâu, lúc nào chúng cũng trưng cái mặt ngây thơ vô tội.
「Giờ thì, ta sẽ làm cơm chứ?」
Những con mèo trở nên phấn khởi trước những lời đó.
"Trước đó……"
Ngày thương gia đến là hôm nay. Ngay cả khi tôi nói vậy, để ngăn ngừa tai nạn, các giao dịch không được thực hiện trực tiếp.
Các đơn đặt hàng và tiền bạc được để lại ở lối vào. Sau đó, gói hàng được giao đến tận cửa. Tôi sẽ chỉ làm những trao đổi như vậy.
Nếu có một cái gì đó cần thiết, nó được viết trên tờ giấy thay cho lời nói.
Thực phẩm ・ Nhu yếu phẩm hàng ngày …… và cả quần áo nữa.
Cho đến bây giờ, chỉ những thứ tối thiểu cần thiết đã được đặt hàng, nhưng lần này thì khác, có thêm cả quần áo nữa.
「…… Ngay cả khi mình làm vậy thì, người đó …… bị mù, cho dù có nói thế nào thì cũng ổn thôi ……」
Và rồi, quần áo được lấy ra từ giữa tủ quần áo.
Đó là một chiếc váy Gothic Lolita được trang trí với nhiều nếp gấp, những bộ đồ này là thứ mà mẹ cô mặc khi cùng tuổi với Anastasia.
Xỏ cánh tay qua tay áo, có vẻ như chiều cao là vừa chuẩn.
Tuy nhiên, cô thở dài.
“Kích cỡ ngực, vô vọng, mình không đủ lớn.”
Hiện tại thì cô là một loli điển hình… Bởi vì nó vẫn còn phát triển, nên cô không từ bỏ hy vọng.
Trang phục hiện tại có cỡ ngực quá lớn, và lũ mèo hiện tại đang nhìn vào thứ đáng ra nên có của một cô gái.
「…… Mấy nhóc? Vậy, nhóc biết đấy, điều đó khá là đau lòng với một thiếu nữ như ta đấy, nhưng …… 」
Cô điều chỉnh sự tự ti của mình, những con mèo trở nên mệt mỏi với cô gái đang mặc những bộ quần áo lớn bất thường và bắt đầu khóc.
「…… Aah. Đúng vậy. Hãy làm cơm nào. 」
Những con mèo bắt đầu chạy hết tốc lực đến phòng ăn.
Và do đó, cô đã đi đến kho thực phẩm dưới lòng đất, và một lượng lớn thịt khô được lấy ra.
Ngay cả khi đó là một bữa tiệc với quy mô 100 người thì cũng không có vấn đề gì. Những con mèo đã đợi sẵn ở phòng ăn.
Như mọi khi tôi lấy ra một món ăn lớn, trong đó tôi quăng miếng thịt khô vào.
「…… Cấm được tranh giành với nhau đấy. 」
Trong phạm vi tuyên bố của cô, Anastasia bắt đầu chuẩn bị bữa ăn.
Anastasia bị bối rối bởi những cảm giác bồn chồn của chính mình, cô ấy….
――Vậy, cô ấy đã cô đơn từ trước đến nay.
Cô đã nói chuyện với cậu bé kia suốt một tháng nay, và được nghe nhiều câu chuyện giờ cô mới biết.
Phong tục của làng và những sự kiện, lễ hội. Xích mích với gia đình, những câu chuyện cổ tích của một anh hùng sử thi, và cũng có những tin đồn.
Mặc dù chúng chỉ là những câu chuyện nhỏ nhặt, nhưng điều đó rất thú vị đối với cô vì cô chưa bao giờ nói chuyện với bất cứ ai khác ngoài cha mẹ cô.
――Mẹ đã chọn một người đánh xe mù như một người bạn đồng hành, và bà đã chăm sóc ông đến tận cuối đời.
Đời sống xã hội quá nguy hiểm do sức mạnh của cô không thể kiểm soát.
Theo đó, nếu một người trở thành bạn đời của cô, người đó cần phải có khả năng kháng hóa đá hoặc là không thể bị hóa đá.
Một người bạn đời …… chỉ nghĩ về điều đó thôi, má của Anastasia đã ửng đỏ rồi.
「…… Không, mình, mình đã …… chỉ vì mình đã quá cô đơn cho đến bây giờ, chuyến thăm của cậu ấy chỉ đơn thuần là giúp mình cảm thấy tươi mới… nó là điều tự nhiên. Chắc chắn đó chỉ là điều tự nhiên …… Đúng vậy …… Vào lúc này...」
Trong khi cô lẩm bẩm để tự thuyết phục mình, thì tiếng gõ cửa của cậu bé mù xuất hiện.
「…… Hu hu …… Sao hôm nay đến sớm rứa …… Tóc mình còn bù xù mà ……」
Cô lẩm bẩm trong khi rơi nước mắt, rồi một ý nghĩ chợt đến.
――Cậu ấy bị mù mà nhỉ, sao mình lại phải chăm chút vẻ bề ngoài chứ ……。
Về phía tiền sảnh, cậu bé được mời vào dinh thự.
Cái giỏ đựng những trái cây dại được mang theo, như mọi khi, những con mèo được dẫn đến bên chiếc giường hoa mà chúng hiếm khi được đặt chân đến.
Và rồi, trong khi bị bịt mắt, nụ cười của cậu bé vẫn được cô nhìn thấy như mọi khi.
Thiên đường như mở rộng ra khắp bầu trời xanh, những bông hoa với nhiều màu sắc khác nhau cũng nở rộ ra ở dưới mặt đất.
Một cơn gió nhẹ mang cánh hoa và hương thơm dễ chịu, và trái tim được thỏa lấp với sự yên bình và nhẹ nhành.
「Ano~ Tôi đã làm gì sai ư? Cô đã im lặng được một lúc rồi đấy. 」
Sau một lúc suy nghĩ, Anastasia mở miệng.
「…… Cậu …… cậu đã lấy rau dại trên núi rồi chứ? Phản ứng của mọi người như thế nào? 」
「U ー ー n …… Mặc dù không ai nói trực tiếp, nhưng sau tất cả thì thái độ của họ vẫn không thay đổi. Nhưng có vẻ như đó là một bí ẩn và họ tự hỏi tại sao quái vật không tấn công tôi. 」
「Xin lỗi ... Nếu nó làm cậu phiền, nhưng cậu ... có muốn sống ở đây. Vào những ngày cậu không đến, tôi đã rất cô đơn …… 」
「U ー ー ー n …… Cô nói đúng. Sẽ tốt thôi. Nhưng, nếu chuyện như thế xảy ra mà không được phép thì Phù thủy-sama sẽ tức giận chứ? 」
Anastasia vô tình cười.
Từ lúc hai người gặp nhau, Medusa đã bị hạ gục.
Đầu tiên, cậu bé này đang sợ. Cậu đã không hề sợ khi đến gần dinh thự, nhưng bây giờ thì lại khá lo lắng.
「Tôi không nghĩ rằng Phù thủy-sama sẽ tức giận. Lý do tại sao cô ấy không tức giận là …… lần sau tôi sẽ nói chuyện với cô ấy. 」
「…… Nhưng, chuyện này ổn chứ? Những thứ mà cô có thể làm như công việc …… tôi không thể làm như người bình thường được. Đó là lý do mọi người ruồng bỏ tôi.」
「Well, tôi không có vấn đề gì cả. Vì cậu đã nói chuyện cùng tôi, điều đó là quá đủ rồi. 」
「Tôi hiểu rồi. Dù sao tôi cũng là người bị tẩy chay trong làng …… Tôi cũng rất vui khi được nói chuyện vui vẻ với cô. 」
Rồi Anastasia tỏ ra bối rối.
「Này cậu?」
「Huh? Có chuyện gì sao?」
「Thật dễ dàng …… khi cậu có thể quyết định như vậy? Gia đình cậu …… đang muốn cậu rời đi? 」
Well …… cậu bé cười như thể xấu hổ.
「Bị bỏ rơi bởi tất cả …… không thấy gì ngoài bóng tối …… Tôi đã bị nghiền nát bởi sự lo lắng và tuyệt vọng. Vào thời điểm đó, cô đã dang tay chào đón tôi. Vì lý do …… chẳng phải sẽ dễ quyết định sao? 」
Và cũng thời gian đó, nửa năm trước.
Đại hiền triết Shigunamu - người đã bị trục xuất khỏi vương quốc Noranuku như một kẻ dị giáo bởi nhà vua cách đây 3 năm, đó là một sự kiện được biết đến rộng rãi.
Kiến thức và khả năng phép thuật của ông ta đã đạt đến ngưỡng Nhân loại mạnh nhất.
Tại sao anh lại từ chối một cấp bậc cao quý từ nhiều quốc gia khác nhau, để trở thành kẻ dị giáo bởi Đức Vua Noranuku nổi tiếng, và từ chối ánh hào quang đó.
Câu trả lời rất đơn giản, ông đang cố gắng ngăn chặn vị vua liều lĩnh.
Vì thế— từ một thế giới khác, một cuộc cưỡng ép triệu hồi ngẫu nhiên xuất hiện.
Ban đầu, chuyên môn của ông là ma thuật cổ đại, và cuộc đời ông dành riêng cho việc nghiên cứu truyền thuyết cổ xưa.
Một lĩnh vực đặc biệt mà ông thể hiện sự quan tâm, mô tả liên quan đến Anh hùng từ một thế giới khác.
Để triệu hồi một Anh hùng từ thế giới khác, điều kiện tiên quyết là cần tìm được chiều không gian đặc biệt.
Và cùng với sự biến dạng kích cỡ của Lửa ・ Đất ・ Nước ・ Gió— Một sự phá vỡ lớn để tạo sự hài hòa của 4 nguyên tố chính của sức mạnh ma thuật, Dark Matter được tạo ra.
Dark Matter …… Đây là nguyên tố thứ 5.
Element of Chaos (Chaos ・ Element) là cái tên mà Shigunamu đặt.
Và theo 『Sách Khải Huyền』 ―― Sự hài hòa của thế giới như bây giờ sẽ bị phá hủy.
Đức Chúa Trời đã nói, sự tồn tại của các nguyên tố đang bị xáo trộn và hỗn loạn — 『Người nuốt chửng tận thế』 sẽ có khả năng xuất hiện.
Ở trạng thái hiện tại, trận chiến giữa con người và kẻ thù của họ, Quỷ Vương, đã bị ngăn chặn.
Đối với quỷ tộc, sở thích hiếm có từ nơi Nhân loại đã không còn nữa, nó không đáng để xâm lược.
Tuy nhiên, nếu『Người nuốt chửng tận thế』 xuất hiện theo『Sách Khải Huyền』, thì có thể nói rằng toàn bộ thế giới sẽ bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt.
Và, các điều kiện phù hợp để『Người nuốt chửng tận thế』xuất hiện là Quỷ Vương, người không thể bị đánh bại, lại bị tiêu diệt.
Nguyên lý trên được duy trì bởi 『Quỷ Vương bất tử』, và bị phá hủy bởi Anh hùng từ một thế giới khác.
Để tiêu diệt Ma vương mạnh nhất của các thế hệ kế tiếp, một người nằm ngoài quy luật của thế giới này - đó là khả năng chỉ có anh hùng từ một thế giới khác có thể có.
Với kết quả nghiên cứu hiện tại và dựa trên sách khải huyền nhận được từ Thiên Chúa cách đây vài ngày, một kết luận đã đạt được đưa ra.
—Sau tất cả, anh hùng từ một thế giới khác không bao giờ bị đối xử tệ bạc.
Tuy nhiên, đó là lý do Vương quốc Noranuku đã trục xuất ông. Bây giờ, vua của Heretic không thể bị ngăn cản được rồi.
Và thế là như vậy …… Ông ta đã tự mình ra đi.
Để chuẩn bị cho sự xuất hiện của 『Người nuốt chửng tận thế』, để tìm manh mối về sự hủy diệt gần đây, Anh hùng, Nhân loại, hoặc thậm chí là cả Quỷ tộc…… Tất cả những sinh vật ở trên thế giới này―― đang điều tra bất kỳ thông tin hữu ích nào để chống lại nó.
Bây giờ chúng ta hãy quay trở lại câu chuyện chính.
Hiện tại, Shigunamu đang ở trong một ngôi làng gần Khu rừng quái vật.
Kết quả của cuộc hành trình này là rất tốt.
Tàn tích cổ bên trong Khu rừng quái vật đã được điều tra, từ đó có thể xác định được nơi 『Người nuốt chửng tận thế』đang ngủ.
Dựa trên những phát hiện này, điều đó là cần thiết để thực hiện biện pháp đối phó trên hành trình trở về khu rừng trong vùng lân cận của Noranuku.
Tuy nhiên …… ông ta đã trở nên bối rối.
Ngay sau khi anh kiếm được chỗ nghỉ, người bệnh đã đổ xô đến nhờ ông chữa trị bằng phép hồi phục.
Mặc dù ông không cảm thấy phiền khi sử dụng phép thuật hào nhoáng của mình để chữa trị cho mọi người.
Nhưng, hiện tại, có một nhiệm vụ vào lúc này cần được hoàn thành càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, ông ta không thể từ bỏ những người bệnh mà ông có thể giúp đỡ.
Hơn nữa, giờ đây một cậu bé mù đã có thể nhìn được.
――10 năm trước.
Sau khi bị thương ở đầu, mắt của cậu bé đã không còn nhìn được nữa.
Và sau 10 năm, ánh sáng đã trở lại với cậu ta, một điều mà cậu không dám tưởng tượng dù chỉ một chút.
Mặc dù bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng may mắn thay, cậu đã được một cô gái kì lạ trong rừng chào đón.
Cô ấy nói cô ấy là một đầy tớ của Phù thủy của Khu rừng quái vật.
Vào thời điểm đó, trong Khu rừng quái vật, nếu cậu không bị quái thú ăn thịt, thì cậu cũng sẽ bị chết đói mà thôi.
Cô bé đã giúp đỡ cậu mà không hề có một biểu hiện khó chịu nào.
Tuy nhiên …… cậu bé nghĩ.
Cậu bé có cảm giác muốn đáp lại lòng tốt với cô ấy bằng cách này hay cách khác.
—Đối với cô, cậu không muốn cứ tiếp nhận lòng tốt mãi. Ít nhất, cậu nghĩ như vậy là không thể.
Nếu đôi mắt này có thể nhìn được …… có thể có một vài cách nào để giúp đỡ công việc của cô ấy.
Cậu bé nghiến răng.
Không có bất cứ điều gì mà bản thân cậu giỏi. Không có gì ngoài trở thành gánh nặng của cô ấy.
Sau đó, tin đồn về một vị hiền triết tên là Shigunamu đến thăm làng đã lọt vào tai cậu.
Đối với cậu bé mù, đó là một điều vô cùng quý giá.
Shigunamu đã thiết lập một phòng trong nhà trọ như một phòng khám.
Những người bị gãy xương, bong gân, cảm lạnh thông thường, hoặc khối u ác tính (ung thư) đều được chữa lành.
Trong khi bực tức bởi việc xếp một hàng dài quanh quán trọ, cuối cùng cũng đến lượt cậu sau 10 tiếng đồng hồ, cậu cũng là người cuối cùng có thể vào trong quán trọ.
Mặc dù không thể nhìn thấy bằng đôi mắt của mình, một ấn tượng áp đảo có thể được cảm nhận rằng người đàn ông trước mặt cậu không phải người bình thường.
Nếu nó được so sánh bằng màu sắc, nó sẽ là một màu trắng nhẹ nhàng, quý phái, hào quang mô phỏng sự thiêng liêng - nó có thể được tóm tắt như vậy.
Chỉ có sự hiện diện của Shigunamu, cậu bé cảm thấy lo lắng bởi áp lực tạo ra từ người đối diện.
Có một giới hạn đối với phép thuật phục hồi. Ngay cả đối với một nhà hiền triết vĩ đại, liệu ông ấy có thật sự chữa được không.
「Ngươi …… tuổi của ngươi là bao nhiêu?」
「17 tuổi.」
fumu …… Khi Shigunamu vuốt ve bộ râu và hỏi.
「Ngôi làng này khá là nghèo. Thật đáng ngưỡng mộ, sống đến tuổi đó mà không bị bỏ rơi. 」
Ha-ha, cậu bé cười với giọng khô khốc.
「Chỉ gần đây thôi, tôi mới bị ruồng bỏ. Tôi đã bị gửi đến Khu rừng quái vật một mình để thu thập thảo mộc và cây dại ăn được…… 」
「Ta hiểu rồi …… Tuy nhiên, có rất nhiều quái vật trong khu rừng đó. Sao ngươi lại …… 」
Sau khi cân nhắc một lúc, cậu bé trả lời.
「Một nàng tiên rừng …… Tôi đã gặp một người như vậy.」
「Không phải là Phù thủy Medusa?」
「Umm, mặc dù tôi không biết cô ta là ai …… Tôi có thể cảm nhận được ý định của cô ấy. Nhân tiện, đôi mắt của tôi thế nào.」
「Ngươi có thể an tâm. Có lẽ …… nó có thể phục hồi bằng phép thuật của ta.」
"Cái gì?"
Với tin vui từ vị Đại hiền triết, cậu bé hét lên một cách ngộ nghĩnh.
「Có vẻ như là một tai nạn lớn đã xảy ra trong quá khứ …… Trong trường hợp đó, một số lượng dây thần kinh lớn bị vỡ, ta sẽ không nói dối nếu nó không thể.」
Và rồi, ông tiếp tục.
「Đôi mắt nắm bắt sự phản ánh thông tin, khi bộ não bị tai nạn thì khả năng phản ánh thông tin đó sẽ bị gián đoạn đáng kể. Trong trạng thái này, tâm trí không thể tránh khỏi việc mất kết nối với đôi mắt.」
Shigunamu đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu cậu bé, các giác quan được nạp vào.
「Các mạch máu ...... bằng cách điều chỉnh nó, nó sẽ có thể nhìn thấy một lần nữa trong một thời gian ngắn.」
Trong một lúc, cậu bé trở nên cứng đờ.
Với khung cảnh của bóng tối, ánh sáng bắt đầu yếu ớt xuyên qua.
Và rồi, một tấm màn trắng bọc phía trước.
Mọi thứ trong tầm nhìn đều cực kỳ mờ nhạt, không thể nhận ra bất cứ điều gì - dù sao, ánh sáng đã quay trở lại.
「…… Quả thật …… Một phép lạ …… Đây là sức mạnh của Đại hiền triết Shigunamu …… Cảm ơn Ngài rất nhiều」
「Khi thời gian trôi qua, mắt cậu sẽ nhìn thấy rõ. Bên cạnh đó ...... đắm mình trong sự phấn khích ở đây là không tốt, ta phải gặp bệnh nhân tiếp theo.」
"Cảm ơn nhiều. Cảm ơn nhiều. Cảm ơn nhiều"
Cho dù có cảm ơn bao nhiêu lần nữa, sẽ không đủ để bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng, Shigunamu bắt tay và mỉm cười một chút với cậu bé.
Đối với ông, đó là điều cần thiết để truyền bá phép lạ cho những người bệnh khác.
Cậu bé nhận ra nó, và sau một lần cúi đầu sâu, cậu rời khỏi phòng trọ.
Ngay sau khi rời khỏi đó, cậu bé đã kìm nén được niềm vui sướng như chợt trào ra.
Niềm vui lớn lao vẫn được giữ trong tầm kiểm soát, và cậu đã bắt đầu đi về phía ngoại ô của làng.
Từng bước, từng bước, cảnh tượng bắt đầu trở lại.
Vào thời điểm cậu đến vùng ngoại ô của làng, cây gậy đi bộ yêu thích được sử dụng trong nhiều năm bị quăng ra ở nơi đó, và cậu bắt đầu chạy.
Mặc dù cậu nên báo với gia đình mình đầu tiên, nhưng cậu bé đang nhắm đến Khu rừng quái vật.
“Trước hết, niềm vui này phải được chia sẻ với cô ấy.”
Cảm giác rộn ràng đó biến thành sức mạnh, và lần đầu tiên trong nhiều năm cậu bé chạy hết tốc lực.
Bình thường cậu sẽ mất một tiếng để đến nơi, nhưng lần này còn chưa đến 20 phút.
Và rồi, cánh cổng của ngôi nhà theo phong cách phương Tây của Phù thủy đã được nhìn thấy.
-Nơi này thật đẹp. Phải chăng là nó luôn đẹp như vậy?
Một tiếng thở dài của sự ngưỡng mộ bị rò rỉ ra ngoài bởi cánh đồng hoa trải dài ở một bên của khu vườn.
Sau đó, cậu bé nhìn thấy hình dáng của một cô gái nhỏ nhắn. Mặc dù đó là một nơi mà những người khác không hề quan tâm và biết đến, lúc này đang không đeo bịt mặt vì đang ở vườn hoa.
Nếu một người xông vào bất ngờ như một con mèo, cô ấy ngay lập tức sẽ bịt mắt mình lại- cô ấy không biết rằng ánh sáng đã trở lại với đôi mắt của cậu bé đó.
Vì cậu bé bị mù, cô ấy có thể nhìn trực tiếp vào cậu. Không, một bạn đời có thể nhìn trực tiếp bằng mắt, là điều cô ấy mong ước.
Và, cậu bé cũng không biết liệu cô ấy có phải là Medusa hay không.
「Oi~ Có điều tôi phải nói với cô.」
Cậu bé gọi to cho cô.
「…… N? Hôm nay là ngày cậu ấy sẽ đến ư?」
Anastasia đứng dậy và nhìn qua vai cô. Với đôi mắt của cậu bé, cặp đồng tử màu tím của Anastasia và nụ cười thuần khiết được phản ánh.
「Nghe này, tôi đã có thể thấy bây giờ――」
—- Mắt họ đã gặp nhau.
Biểu hiện của Anastasia trở nên cứng đờ.
Một tai nạn đáng tiếc đã xảy ra với cậu bé.
Đầu tiên, chân cậu bé cứng lại.
Tiếp theo, đến lượt chân tay cứng lại.
Từ toàn bộ cơ thể, sức mạnh bị thoát ra, trở nên tê liệt và cứng đờ.
「…… Eh?」
Trong khi chứng kiến cậu bé biến thành một bức tượng đá màu xám ngay trước mắt cô, Anastasia không thể làm gì khác ngoài một tiếng kêu không nên lời.
「…… Cậu …… Đôi mắt của cậu …… có thể thấy …… rồi …… tte …… e ~ tsu …… a ~ tsu ……」
Sự hóa đá, không có gì có thể thực hiện để ngăn chặn nó ngay cả bởi Anastasia, người sở hữu khả năng đó.
Nếu nó có thể thực hiện, gia tộc của họ sẽ không giới hạn mình vào khu vực này, và họ sẽ có mối quan hệ tốt hơn với phần còn lại của xã hội.
Bàn chân, tay và toàn bộ cơ thể.
Tất cả đều màu xám, ngay cả vai cậu bé cũng bị hóa đá.
Từ bỏ, cậu bé lẩm bẩm.
「Ah, Vậy, đó là lý do ...... vậy đó là những gì cô muốn nói với tôi trong thời gian tới tôi đến đây ... Lý do là cô là Phù thủy: Medusa.」
「...... Tại sao, cậu, tại sao đôi mắt của cậu đột nhiên có thể nhìn thấy ...... Một điều như vậy, một điều như vậy không thể xảy ra. Tôi xin lôi. Tôi rất xin lỗi. Tôi, một điều khủng khiếp như vậy …… 」
Lắc đầu từ trái sang phải, cậu bé cười.
「Không thể tránh được. Cô không phải là người xấu ... chỉ là một chút nữa, cô muốn nói với tôi về điều này sớm hơn, nhưng tôi cũng không nghĩ đến điều đó.」
「…… Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi.」
Ngay cả cổ cậu bé cũng đã bị ăn mòn dần do hóa đá.
Đứng nhìn cậu bé bị hóa đá trong vô vọng, đôi mắt của Anastasia đầy nước mắt.
「Hết hi vọng rồi. Có một số lời cuối cùng mà tôi muốn nói ra.」
「……Có chuyện gì?」
「Cuối cùng thì, tôi cũng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì ngoài bóng tối ...... tuy nhiên vào giây phút cuối, thật tuyệt khi có thể nhìn thấy một thứ gì đó đẹp đẽ. Để nhìn thấy vườn hoa và khuôn mặt thật của em …… Điều đó thật sự tuyệt vời.」
Và sau đó, Anastasia nức nở ôm lấy tay cậu, với giọng nhẹ nhàng …… cậu tiếp tục.
「Điều này nữa, từ bây giờ, đừng đổ lỗi cho bản thân em quá nhiều. Xin hãy thực hiện điều ước cuối cùng này của tôi ……」
Và rồi, đầu của cậu bé cũng đã bị hóa đá—
Ánh sáng lẽ ra đã trở về với tầm nhìn của cậu bé, một lần nữa lại bị bao bọc trong bóng tối.
Sau đó, trong ba ngày ba đêm, Anastasia đã không ngừng khóc.
-Mình …… nguyền rủa.
Cùng một từ được lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu cô.
―― Mình …… sẽ không bao giờ dính líu tới người khác nữa.
Sức mạnh của mình quá bừa bãi, không kiểm soát được, và quá nguy hiểm.
Cuộc sống của những người khác bị phá hủy, và trái tim mình thì tan vỡ.
Do đó, cô gái đưa ra kết luận.
――Quá đủ rồi, mình sẽ không cuốn vào rắc rối với những người khác nữa. Cho đến cuối cuộc đời.
Chỉ khóc và khóc, cô đến bên những con mèo sống trong dinh thự của cô, mỗi con đều được trang bị một viên đá trên cổ.
Và rồi, những con mèo bị đuổi ra khỏi nơi cư trú. Không, cố gắng đẩy chúng đi thì đúng hơn.
"……Ta xin lỗi. Ta không thể sống với một sinh vật nào khác nữa. Ta không muốn đánh mất bất cứ thứ gì khác.」
Nhưng, những con mèo đều trở về dinh thự bất kể là chúng đã bị ném ra ngoài bao nhiêu lần đi nữa.
Anastasia khó chịu dăng một hàng rào ngăn cản lối vào xung quanh toàn bộ dinh thự.
Tuy nhiên, những con mèo luôn lang thang quanh dinh thự. Vì vậy, để thể hiện cơn đói, chúng đã khóc liên tục với giọng quen thuộc.
Sau khi rút cạn sự kiên nhẫn của cô gái, cô quyết định đặt đồ ăn ra ngoài mỗi buổi sáng và tối.
Nhưng, những con mèo không bao giờ được vào dinh thự, và những con mèo hoàn toàn không bao giờ là thú nuôi.
――Đã nói rồi, ta sẽ không bao giờ có những suy nghĩ như vậy nữa.
Vì cô không thường xuyên sử dụng, chiếc giường hoa trong vườn không còn được duy trì.
Khoảnh khắc vườn hoa bị hủy hoại, nó trở thành một khung cảnh tàn nhẫn và bi thương.
Trong tòa nhà dinh thự rộng lớn, cô chỉ đơn thuần sống một cuộc sống đơn độc.
Cậu bé mà mình đã vô tình giết hại.
Những con mèo bị đuổi ra ngoài.
Cho dù cố ý hay vô ý …… trở nên hoàn toàn cô đơn, là thứ cô ấy tự chọn.
Tuy nhiên …… cô nghĩ.
Tại sao mọi thứ lại cô đơn như thế này.
Bị nghiền nát bởi sự cô đơn và đau buồn, khóc một mình vào ban đêm đã trở thành thói quen của cô.
Và rồi, một sự thay đổi xuất hiện bên ngoài ngoại hình của cô ấy.
Một vài ngày trước, quần áo được đặt hàng theo yêu cầu của cô luôn được ship đến.
Đó là, đầu cô luôn luôn che kín.
Cô sẽ không thể nói gì nếu cởi ra. Rồi cô gái đặt hàng.
Một tấm vải dày hoàn toàn che kín tầm nhìn. Cô quyết định không hề cởi tấm vải dù chỉ một giây.
Với độ dày của tấm vải, đó là một ngoại khá hình kỳ lạ, ý định của cô là hoàn toàn đóng cửa mối liên hệ với thế giới bên ngoài.(Note: hãy tưởng tượng đến mấy chị ninja lead)
Bề ngoài đó là kết quả của quyết định đó.
Và nửa năm sau.
Thời gian 10 ngày sau khi Quỷ Vương đột ngột từ chức.
Phù thủy sống trong Khu rừng quái vật ―― Cô sống một mình trong Tòa nhà Kiểu Phương Tây được bao quanh bởi một vườn hoa bị phá hủy.
Thỉnh thoảng, lữ khách tình cờ đi ngang qua khu vực lân cận, có một câu chuyện được lan truyền mọi nơi, đó là tiếng than khóc một mình vào mỗi đêm.
――Masked Medusa: Anastasia = Seere
Bức tường xung quanh trái tim cô ấy được tạo ra ―― Người có thể phá tan bức tường đó, hiện tại, vẫn chưa xuất hiện.(Note:Hình như đây là thời điểm main xuất hiện)
*Note: thật sự chương này rất khó dịch, với trình độ hiện tại của mình thì chưa thể truyền đạt hết ý của cả chương được, nên có vài chỗ khó hiểu, mong tất cả mọi người thông cảm. Xin cảm ơn.