Chương 19: Lựa chọn lớp nhân vật.

Chương này vẫn tiếp tục nói về game cộng hòa, nhưng bởi vì bây giờ tới lượt của Jiang Muqing chơi nên cũng dễ nuốt chút xíu

 

Không biết lý do vì sao, nhưng dạo gần đây, mỗi lần tôi nghe thấy cái tên đó phát ra từ miệng của Jiang Muqing, một thứ cảm giác tuyệt vọng và đau đớn ập vào đầu tôi.

 

Cái tên vang vọng cả ngàn lần trong não của tôi. Tôi vẫn chưa phá tan ảo tưởng của em ấy; mà đúng hơn, tôi mới chỉ nhấn chìm nó xuống sâu trong tâm trí của em ấy thôi.

 

Nó cực kỳ rùng rợn khi em ấy gõ tên của tôi vào cùng với một chuỗi số ở đằng sau.

 

“Em có thể đổi tên khác được không?”

 

Tim tôi nhói lên.

 

“Không.”

 

Cô thiếu nữ quay lại, và cương quyết ngồi lên lòng của tôi.

 

Không là không, và em có thể không ngồi vào lòng của anh bất kỳ khi nào em muốn có được không?!

 

Em ấy đung đưa đôi chân của mình, và ngả người mình ra đằng sau bằng cách dùng tay đẩy cạnh bàn cho tới khi đầu của em ấy gần chạm tới đầu mũi của tôi.

 

“Tiếp tục đi!”

 

Jiang Muqing thiếu kiên nhẫn dục tôi.

 

“Em làm ơn có thể xuống khỏi người anh có được không?”

 

Tôi thực sự cảm thấy không thoải mái khi em ấy ngồi vào lòng của tôi như vậy.

 

“Không, làm sao em có thể chơi game nếu như anh không cầm tay em chỉ cơ chứ?”

 

Jiang Muqing phồng má, biểu lộ sự không hài lòng của mình.

 

“Nhưng anh chẳng thể làm được gì nếu như em cứ ép vào người của anh như thế này!”

 

Mái tóc thơm tho của em ấy cứ phảng phất quanh miệng và mũi của tôi, đồng thời cơ thể mềm mại ấy hoàn toàn đặt ở trên đùi của tôi. Cái cổ thon gọn của cô thiếu nữ ấy tỏa ra một mùi hương ngây ngất, làm tê liệt các giác quan của tôi.

 

Đối với tôi, cơ thể của em ấy thật sự rất mềm mại. Nó giống như miếng bọt biển vậy; nếu tôi chỉ cần ôm em ấy một chút thôi, em ấy chắc chắn sẽ hấp thụ tôi.

 

“Vậy thì, như thế này thì sao!”

 

Em ấy nhích người lên một chút, và ngồi thẳng lưng. Đầu của em ấy cũng tránh ra khỏi tầm nhìn của tôi tới cái màn hình máy vi tính.

 

Mm, tôi có thể hành sự trong tư thế này.

 

Tôi dự tính sẽ hoàn thành việc chỉ dạy cho em ấy càng sớm càng tốt để tôi còn đi ngủ. Từ hình ảnh phản chiếu trên cái màn hình máy tính, tôi có thể thấy rõ quầng thâm quanh đôi mắt của mình.

 

“Giới tính của em là nữ; thế em muốn chọn lớp nhân vật nào?”

 

Tôi mở trang chọn lớp nhân vật ra.

 

“Đó có những loại nào?”

 

Jiang Muqing nhìn chằm chằm vào màn hình đầy tò mò.

 

“Chiến binh, pháp sư, tu sĩ, thợ săn, và trộm. Năm lớp nhân vật chính.”

 

Tôi bày ra những lựa chọn ngay trước mặt để em ấy chọn.

 

Cô thiếu nữ xem qua từng lớp nhân vật một.

 

“Bộ giáp nhìn tù quá; nó chẳng hợp với cô ấy chút nào!”

 

Đầu tiên Jiang Muqing xem qua lớp chiến binh.

 

“Cái áo choàng đen trông thật xấu xí !”

 

Đó là lớp pháp sư.

 

“Cô ấy đang mặc cái bao gạo đấy ư?”

 

Y phục của lớp tu sĩ được trang trí bằng những đường sọc.

 

“Người đó đang trang bị da và móng của thú ư; cô ta trông như một con quái rừng vậy!”

 

Đó là đồ ngụy trang của thợ săn.

 

“Ngoài tu sĩ ra, còn lại đều là những lớp nhân vật rất mạnh.”

 

Tôi chau mày lại khi lắng nghe lời bình phẩm của em ấy.

 

Mặc dù lớp pháp sư khá yếu máu, kỹ năng tối thượng của cô ấy có thể gây ra lượng sát thương rất khủng khiếp.

 

Máu của lớp thợ săn cũng khác bao nhiêu so với pháp sư, nhưng cô có thể sử dụng cung, nỏ, roi, và nhiều vũ khí tầm xa khác. Cô còn có thể đặt bẫy để bắt quái vật, và ngụy trang bản thân mình để ẩn nấp.

 

Chiến binh không có nhiều kỹ năng đặc biệt, nhưng họ có lượng máu rất nhiều và sát thương từ những đòn tấn công tầm gần là rất cao.

 

Bộ Jiang Muqing không quen với thường thức của game sao? Tôi cứ nghĩ việc đó sẽ ổn thôi chứ.

 

“Đây là gì?!”

 

Tôi vừa thấy một tia sáng lóe lên trong mắt của Jiang Muqing, và cô nàng chỉ lên màn hình.

 

Đó là một nhân vật nữ với biểu cảm u tối trên mặt của mình. Cô mặc một bộ giáp nhẹ và quần da, trong tay là một cây rapier (Note: tả đơn giản là cây kiếm có lưỡi khá là thanh mảnh, đa phần dùng để đâm) và một cây dao găm, cùng với đó là vài cây dao phi được gắn ngay đùi.

 

Những nhân vật khác đều đứng thẳng người, nhưng riêng người này, cô nàng cúi người thấp xuống, trông rất khả nghi.

 

“Trộm.”

 

Tôi trả lời.

 

Lớp trộm là một lớp khá mạo hiểm.

 

Những người nào chơi giỏi lớp này chắc chắn sẽ rất vượt trội trong game, nhưng nếu rơi vào tay gà mơ thì sẽ chẳng đạt tới ngưỡng sức mạnh nào cả. Vậy nên nhân vật này thực sự thử thách sự khéo léo và kỹ năng của người chơi.

 

Phần tiếp theo là một đống không cần thiết và nhảm nhí. Nhấn mạnh là mình không bỏ khúc này bởi vì lười đâu nhá, nhưng bởi vì mình có cảm giác là các bạn cũng sẽ đọc lướt khúc này nên thôi. Tóm gọn lại, Jiang Muqing chọn lớp trộm và… Ngạc nhiên chưa, cô nàng cực kỳ giỏi với cái lớp này! Chà, hoàn toàn bất ngờ luôn đấy -_-

 

Thôi, chúng ta tiếp tục nào

 

Hình bóng màu đen nhỏ ấy chuyển sang màu máu, và con báo cougar nhỏ bé lộn vài vòng trên không và ngã xuống đất. Nó co giật được vài giây, và rồi ngừng chuyển động.

 

“Trộm Lvl.1, LuFanThứ10003, nhặt được “Da báo cougar” x1 và “Thịt báo cougar” x1. Exp +5”

 

Hệ thống thông báo.

 

“Bây giờ thì anh đã biết em tuyệt vời đến mức nào chưa?”

 

Jiang Muqing cười, và quay lại hỏi tôi.

 

“Thật tuyệt vời!”

 

Tôi quan sát từ đầu, và không ngờ tới kết quả như vầy.

 

Có vẻ như Jiang Muqing vẫn có chút tài năng chơi những loại game như thế này.

 

Tiếp theo đó, cô thiếu nữ nhìn xung quanh đầy ngơ ngác.

 

“Fan, anh có thể không di chuyển chân của mình nhiều như thế có được không? Có một cái xương…. Nó đang chọc vào mông em….”

 

Em ấy ngoằn ngoèo cái mông của mình không thoải mái.

 

“Ngốc này, em mới là người cần ngừng di chuyển đấy?!”

 

Xương không phải thứ tự nhiên mọc ra ngẫu nhiên trên cơ thể con người đâu!

 

Đó là…

 

Con ngốc này!

 

Ugh, em cứ hăng say nảy lên xuống trên người của anh như vậy, em đã quên là em vẫn đang ngồi trong lòng của một người khác đấy sao?

 

Em đừng có cựa quậy nữa có được không?

 

Tôi cảm thấy tâm trí mình chuẩn bị nổ tung bởi những xúc cảm đang bị kìm nén ở “dưới đó”.

 

“Có chuyện gì sao?”

 

Cô thiếu nữ chẳng thèm quan tâm mà tiếp tục nhún lên xuống, và tôi thì thực sự như muốn ngất tới nơi rồi.

 

“Con nhỏ ngốc nghếch này, ra khỏi người anh ngay!”

 

Tôi muốn khóc.