Ở trong tiệm kem.
Trong khi tận hưởng làn khí mát lạnh từ chiếc máy điều hòa, cơ thể nhễ nhại của tôi dần dần hạ nhiệt xuống. Tôi bỗng cảm thấy thật dễ chịu, và thích thú.
Người xưa tránh nóng kiểu gì khi lúc đó chưa có máy điều hòa nhỉ?
Những người giàu có thì sẽ chuyển ra ở những ngôi nhà trên núi, bởi vì nhiệt độ có khuynh hướng giảm khi có sự chênh lệch về độ cao so với mặt nước biển.
Thế thì, còn thường dân thì sao? Bọn họ chắc phải điên cuồng quạt mát bằng cái quạt giấy và uống ừng ực loại trà đá rẻ tiền. Hoặc có khi bọn họ sẽ ngâm mình trong bồn nước lớn cho tới khi da của họ tái nhợt và không còn cảm thấy mát hơn được nữa.
Tạ ơn trời đã cho con sinh ra trong thời đại công nghệ.
Cũng giống như những cư dân bình thường khác, tôi đây có thể ngồi thoải mái trong phòng cùng với thứ công nghệ mà đến những vua chúa ngày xưa cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi, và ăn thứ kem mà họ chưa bao giờ dám mơ tới.
Cô gái trước mặt thấy tôi lơ đãng và không tập trung. Cô dừng bút lại, và liếc nhìn tôi đầy ngờ vực.
“Lu Fan, bộ cậu đang bận tâm về chuyện gì đó dạo gần đây sao?”
“À, không. Mình chỉ bị dính chút phiền phức thôi.” Tôi cười mỉm.
Sau cái lần đầu đó, Mo Shiyu dường như đã trở nên thích thú với cái shop kem này hơn.
Mỗi ngày sau khi giờ học, cô ấy sẽ rủ tôi tới đây để học bài. Lần đầu, cô nàng sẽ trả tiền, sau đó tới tôi trả. Nó đã trở thành một thói quen; cô ấy trả một lần, tôi trả một lần.
“Cậu không thoải mái khi nói về nó sao?”
Có vẻ như Mo Shiyu vẫn còn quan tâm tới tôi.
Tôi còn có thể có vấn đề nào khác để bàn cơ chứ? Vật cản duy nhất ngay trước mặt tôi là Jiang Muqing, Jiang Muqing và Jiang Muqing.
Giới thiệu game cho em ấy chơi ban đầu là để cho em ấy hướng sự quan tâm của mình ra khỏi người tôi, và có vẻ như nó đã khiến cho em ấy hứng thú. Nhưng sau khi em ấy chọn lớp nhân vật Trộm người có cùng biểu cảm đen tối và tàn ác ngang bằng em ấy, nhìn cô gái đâm chém kẻ thù không thương tiếc với con dao găm khiến tôi thấy không thoải mái.
Nếu như một ngày nào đó Jiang Muqing nhầm lẫn giữa thế giới thực và ảo, và thực sự cầm trong tay một con dao găm đi đâm chém người khác, tình hình có thể trở nên khá là tệ.
Nếu tình cảnh ấy có nguy cơ xảy ra, tôi sẽ từ bỏ việc dạy em ấy chơi game, và hy sinh giấc ngủ trưa của mình. Để thay vào đó, tôi sẽ đề nghị đi shopping mua sắm quần áo.
Phụ nữ luôn thích đi shopping. Đàn ông thường phải là người hy sinh, như là phải luôn hộ tống bên họ suốt cả chuyến đi và cứ mỗi lần họ khoe thứ gì đó điên khùng mà họ đã muốn mua. Nếu bạn nói: “Nó trông rất tuyệt, hoàn toàn hợp với vóc dáng của em, em trông thật đẹp khi mặc nó vào đấy.”, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Sau đó, bạn sẽ móc hầu bao và trả tiền cho món hàng trong khi giữ bộ mặt vui vẻ và hợp tác.
“Mua quần áo ư?”
Jiang Muqing không phản hồi ngay lập tức, nhưng em ấy dừng việc gõ phím lại.
Có thể nào lời mời đi mua sắm, thứ có thể đánh gục bất kỳ người phụ nữ nào, lại vô hiệu trước Jiang Muqing sao?
“Em chưa bao giờ đi mua đồ trong khu trung tâm mua sắm ư?”
Tôi vẫn chưa hiểu tình hình cho lắm.
“Không, tất cả quần áo của em đều được mua trên mạng.”
Cặp mắt cương quyết của cô gái chứng tỏ rằng cô không có nói dối.
Vóc người của Jiang Muqing khá là tiêu chuẩn.
Tìm đúng size đồ khi mua sắm online có lẽ không quá khó cho em ấy. Hơn nữa, ba năm cao trung không thực sự cần nhiều hơn hai bộ đồ đồng phục và vài bộ quần áo mặc ở nhà. Chẳng lạ gì khi Jiang Muqing đã trở nên quen thuộc với việc mua hàng online.
“Mày muốn đi mua sắm cùng với tiểu Qing sao?”
Ở căn phòng kế bên, mẹ hét lên sau khi lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Bà bay ra khỏi giường, và phóng qua phòng của chúng tôi.
“Uh….”
Tôi không biết nên giải thích làm sao với mẹ nữa.
Bình thường, mỗi khi mẹ muốn đi mua sắm, tôi sẽ luôn luôn từ chối đi cùng với bà ấy với lý do phải hoàn thành đống bài tập về nhà. Bây giờ tôi đã mở đầu cho việc đó, bà ấy chắc chắn sẽ rất hứng thú.
Còn về lý do tại sao tôi luôn từ chối đi mua sắm cùng với bà ấy, tôi cũng có lý do cho việc đó
Nghĩ đi.
Một bà cô già đi trước, liếc nhìn trái phải trong một cái shop quần áo không hồi kết được bố trí như một mê cung. Và tôi phải mang hết túi này tới túi khác, chẳng thể biết được thứ mà bà ấy sẽ mua tiếp theo.
Phụ nữ mà thông thường trông như một dòng suối hiền hòa, sẽ bỗng trở nên một con sông giận dữ, chẳng biết khi nào nên dừng lại hay nghỉ ngơi. Còn đàn ông thì co ru rú lại từ ngọn núi trở thành ngọn đồi, những tờ giấy bạc trong túi của họ lần lượt mọc cánh bay đi.
Khi phụ nữ mua đồ, họ có nhiều tiêu chuẩn đánh giá khác nhau, như là vật liệu, kiểu dáng, và giá cả. Nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là thỏa mãn cái ham muốn được mua sắm không thể nào lý giải nổi.
“Mình sẽ mua nó!”
Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện trong tâm trí người phụ nữ, cái vật nào đó chắc chắn sẽ được đặt vào và ở mãi trong cái giỏ mua hàng. Tất cả điều khoản và luật lệ trước đó đều tan thành mây khói.
Mua sắm với con gái sẽ chỉ mang lại chứng bệnh nhồi máu cơ tim, bởi vì nó hoàn toàn vô nghĩa và tốn thời gian vô ích.
“Ohh, tiểu Fan chưa bao giờ muốn đi mua sắm cùng với mẹ của mình, tại sao bây giờ nó lại nhắc tới việc đó cùng với Qing vậy?”
Mẹ nhéo má tôi đầy tinh nghịch.
“Con chưa ra ngoài được một khoảng thời gian rồi, con muốn mang em ấy đi cùng.”
Tôi đẩy tay mẹ ra không hài lòng.
Mẹ, con đang muốn có một buổi hẹn hò, bộ mẹ không thấy sao? Đi về ngủ đi, đừng có làm kỳ đà cản mũi nữa.
“Thật tình cờ, người mẹ già cả của con cũng đang muốn đi mua sắm. Tại sao chúng ta không đi ngay bây giờ nhỉ?”
Mẹ ưỡn người đầy lười biếng.
Tôi không thực sự phản đối việc có mẹ đi cùng, bởi vì tôi không quen với bầu không khí ở trung tâm mua sắm. Mặt khác, mẹ tới đó thường xuyên với đám bạn của mình.
Có mẹ đi cùng với Jiang Muqing cũng không phải một ý tồi. Ít nhất thì, nó sẽ tốt hơn việc tôi lần mò xung quanh như một tên đần.
“Vậy thì con sẽ chuẩn bị đây.”
Tôi cười khan.
“Qing, con có muốn đi luôn không?”
Mẹ chuyển sang Jiang Muqing, người đang đờ ra suốt từ nãy tới giờ.
“Con…”
Jiang Muqing nhìn về phía cái máy tính, rồi lại quay về phía tôi. Em ấy có vẻ như đang luyến tiếc việc từ bỏ cái game mà em ấy vừa mới bắt đầu chơi giỏi.
Em ấy trông có vẻ như không thích thú về việc đi mua sắm cho lắm, nhưng thay vào đó lại cực kỳ cuốn hút vào trò chơi điện tử. Một lựa chọn khó đây.
“Con có thể chơi game bất cứ khi nào tùy thích, nhưng chẳng có mấy cơ hội được đi mua quần áo với Fan và thử đồ ngay trước mặt nó đâu.”
Mẹ đang dùng tôi làm mồi nhử Jiang Muqing.
Cô thiếu nữ hạ tầm nhìn của mình xuống để quan sát cái áo thun và quần short của mình, sau đó lại nhìn về tôi. Em ấy có vẻ như đã quyết định, và cắn môi mình.
“Con muốn đi! Con muốn mua những loại quần áo mà Fan thích.”
Eh, nói thật nhá, mục tiêu của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ muốn tách em ấy ra khỏi game một chút và ra ngoài tản bộ; còn về việc chúng tôi có mua đồ hay không thì chẳng quan trọng. Nhưng sau khi nghe những từ ngữ mang tính chất tẩy não của mẹ, tâm trí của Jiang Muqing đã ngay lập tức bị xoáy sang một chiều hướng hoàn toàn khác.
“Nó đáng lẽ ra phải là mua những quần áo mà em ấy thích, chứ không phải con thích!”
Tôi liếc nhìn mẹ cáu tiết.