Glutton of Demise Phần 1
Giờ thì, đã 5 ngày kể từ cuộc gặp gỡ với medusa tại Khu rừng quái vật.
Một con đường gạch nối Đế quốc Lindahl với Vương quốc Noranouk. Ánh nắng dịu dàng pha trộn với hương thơm thoang thoảng của mùa thu.
Ngay bây giờ, Yuuki đang cách Vương quốc Noranouk 10 km về phía tây (đất nước do thằng vua occhos trị vì).
Đã được một thời gian từ khi cậu đến thế giới này ... nhưng cuối cùng cậu cũng đã gần tới được Đế quốc Lindahl.
“Cuối cùng… mình đã đến được Đế quốc Lindahl.”
Khi cậu bị vua của Noranouk trục xuất, một người lính tốt bụng đã nói cho cậu biết phải làm gì.
Bây giờ, cậu đang nghĩ đến việc định cư luôn ở Lindahl.
Tuy nhiên, Yuuki bị lạc trôi trong suy nghĩ.
Về công việc, cậu không biết liệu cậu sẽ nhận lương theo ngày hay theo tháng.
Nếu đó là hàng tháng, thì cậu không chắc chắn phải làm gì.
Ở mức nào, tiền là một ưu tiên.
Để thuê phòng trọ, để có một bữa ăn, để có đồ mới mà khoe trình richkid, tất cả đều cần đến money.
Trong trường hợp đó, lựa chọn duy nhất của cậu có thể là bán những gì đang có trong tay.
Và ta hãy thử “bóc giá” set đồ của Yuuki.
Áo choàng Quỷ Vương: Ngang tầm bảo vật quốc gia hoặc hơn, chưa xác định giá
Vòng cổ kháng độc: vì hàng đã dùng nên bán lại chỉ có thể mua được một vài ngôi làng
Mặt nạ của Medusa: có chứa nước mắt của Lolimedusas trong 6 tháng, là vật phẩm vô giá có công dụng thơm hơn cả lá đu đủ dành cho mấy tên lolicon
Sịp đá: chỉ vài trăm yên khi mua ở chợ
Bất kể ai nhìn vào, cậu trông có vẻ như là một tên biến thái. Dù sao cũng chúc cậu may mắn.(Note: tác giả said)
Tuy nhiên, mặc dù cậu không biết về nó, những gì cậu đang sở hữu toàn mang tầm cỡ bảo vật quốc gia, trừ cái sịp đá.(Note: trước khi bị hóa đá, đó là chiếc sịp mang tầm cỡ vũ trụ.
Quay lại chủ đề chính nào.
“Áo choàng này… bán nó có lẽ cũng chỉ thu được 2 xâu đồng 3 mon. Và… mình cũng không muốn bán mấy viên đá thạch anh này… ” (TLN: Mon là những đồng tiền cổ ở Nhật Bản được giao dịch thành từng xâu như tiền tệ.)
Đó là vòng cổ cậu nhận được từ “em gái” succubus.
Dù sao, những thứ này đều là những vật lưu niệm. Chúng bảo vệ cậu, và cũng đồng thời trở thành đồ lưu niệm.
Những phụ nữ đó dường như có những nghề nghiệp hoặc đặc điểm khiến cậu cảm thấy không hợp với mình.
Vì vậy, vào thời điểm đó, Yuuki không thể chấp nhận cảm xúc của họ.
Tuy nhiên, họ dường như đã thay đổi quan điểm của mình sau khi chia tay.
Nếu đúng như vậy, thì có lẽ ... phù thủy hạng thấp và succubus đó có thể thay đổi thành những người phụ nữ nổi bật khi mình gặp lại họ.
Từ góc độ khác, có thể nói rằng thanh niên này sợ gái đào mỏ mình, nhưng lại đang nuôi hi vọng đi đào mỏ gái.
“Đúng, thật khó chịu khi bán chiếc áo choàng và viên thạch anh tím.”
Lúc đó… một nụ cười hiện trên mặt Yuuki.
Vậy thì chắc là mình sẽ đỡ khó chịu hơn khi bán mấy món đồ khác từ cô nàng succubus đó nhỉ, hình như vẫn đang còn 10 viên ngọc.
"Cho đến bây giờ, mình đã trở nên túng quẫn vì không thể bán bất cứ thứ gì, nhưng ... Dù mọi người có chỉ trích mình như thế nào đi nữa, mình thật sự phải bán mấy viên ngọc này để có thể sống."
Hiện tại, các bức tường thành bên ngoài của Lindahl đã có thể nhìn thấy.
Khi trở nên căng thẳng hơn, cậu quyết định nghĩ về việc phải làm gì sau khi bán mấy viên ngọc.
"Đầu tiên ... chúng ta phải tìm đến những đôi tai ... tai elf, tai thú, mắt màu đỏ ... Đường phố của Lindahl ... Mình tự hỏi liệu có những khu đèn đỏ ở đó không nhỉ?"
Và ở đó, cậu phát hiện ra vài người quen.
Họ là một cặp nam nữ thám hiểm đi cùng hướng với Yuuki trên đường.
Người đàn ông đang mặc một chiếc áo choàng trên áo giáp của mình, với một thanh kiếm dài bọc trong một vỏ kiếm trên lưng.
Người phụ nữ dường như không có thứ gì giống vũ khí. Có lẽ cô ấy có một con dao găm trên eo hoặc một số loại trang bị khác.
Có vẻ như là họ, cũng như Yuuki, đang nhắm đến Đế chế Lindahl.
Tiếp cận lặng lẽ từ phía sau, Yuuki vỗ nhẹ vào vai người đàn ông.
“Ooh, hai người là Igarashi và Momo phải không? Đã lâu rồi phải không? ”
Igarashi và Momo chạy khỏi chỗ đó với sự vội vàng.
“Momo, chạy nhanh hết sức có thể! Có một con quái vật biến thái! ”
"Rõ ràng chúng ta đang ở gần giáo khu rồi mà ... tại sao lại có một Erominator ở nơi này ?!" (Note: Ero kết hợp với teminator. If you know what I mean.)
Hmm? Yuuki có vẻ mặt như thể đang nhìn chằm chằm một cách ngây thơkhông hiểu chuyện gì, nhưng cậu ngay lập tức nắm lấy tình hình.
“Waitwaitwait, tôi đây, là tôi, Saitou Yuuki!”
Khi Yuuki hét lên trong khi cởi mặt nạ, cả hai dừng lại và nhìn từ phía sau.
Trong một khoảnh khắc, cả hai đều choáng váng, nhưng cuối cùng họ cũng nhận ra cậu là Yuuki.
Momo trở nên nhợt nhạt về phía Yuuki.
“Không đời nào… Saitou? Chuyện gì đã xảy ra với cậu… trông cậu thật khủng khiếp… ”
“Chà, rất nhiều chuyện xảy ra với tôi…”
Igarashi bắt đầu nói.
“Nhìn thôi là tôi đủ hiểu rồi. Có vẻ như mọi thứ đã không suôn sẻ lắm kể từ khi cậu bị dịch chuyển ...Dù sao thì... Với tình trạng của cậu, cùng với việc không có vũ khí hay áo giáp, làm sao cậu có thể đến được đây? ”
“Cậu đang hỏi vì HP của tôi là 1, đúng không? Tôi đã ròng rã chạy trốn một con slime suốt thời gian qua. Nhưng vì tôi tin tưởng vào tốc độ của mình, tôi đã có thể sống sót bằng cách nào đó. ”
Quả thực, có vẻ như Igarashi đã bị thuyết phục.
Biểu hiện của Momo có vẻ khá lúng túng, nhưng cô ấy nở một nụ cười nhẹ với Yuuki.
Có vẻ như Momo rất vui khi ít nhất cũng gặp lại một người Nhật.
“Đã lâu rồi Saitou, phải không?”
"Ồ, trong sự vắng mặt dài của tôi ... các cậu đã làm gì vậy?"
“Chúng tôi đến một hang động ở phía đông để tiêu diệt một nhóm ma cà rồng… nói thẳng thì… nó thật khủng khiếp… chúng tôi phải chịu nhiều sự tra tấn khác nhau, nhưng…”
“... Có vẻ như hai người thực sự… đã trải qua một số trải nghiệm khủng khiếp…”
Như Yuuki chú ý, đôi mắt của Igarashi có vẻ như máu đỏ và mắt của Momo trở nên trống rỗng.
Cả hai đều nhợt nhạt, và khi kiểm tra kỹ thì cơ thể của họ dường như được nhuộm bởi máu.
"Yeah man, chúng tôi thực sự đã có một trải nghiệm khủng khiếp."
"Ừ ... Saitou, cậu dường như đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn, nhưng ... thậm chí không trở thành một anh hùng ... và không biết gì cả ... thật tốt khi cậu xoay xở để đến được đây, cậu biết đấy."
Momo tiếp tục,
“Tôi đã học phép thuật hồi phục, nhưng… cậu có biết ma thuật hồi phục là gì không?”
Họ nói rằng họ đã đánh bại con ma cà rồng một thời gian trước đây.
Nhưng, với sự vô hồn trên mặt của họ, có vẻ như họ giống những con ma cà rồng hơn.
“Không, tôi không có chút ý tưởng nào về ma thuật phục hồi.”
Nhìn lên bầu trời, Igarashi nói,
“Những con quái vật đang nghiêm túc để giết chúng tôi. Do đó, chúng tôi có thể phải nhận những vết thương nguy hiểm. ”
Và, anh ta tiếp tục,
“Ví dụ… hãy tưởng tượng điều này: cậu sẽ bị chém ngay tại chỗ đó. Cậu sẽ cần một số cách để chữa lành vết thương đó ngay sau khi bị thương. Các cơ quan nội tạng của cậu đang tràn ra từ vết thương và vì vậy cậu phải nhanh chóng được chữa lành. Những cơ quan này được lưu trữ trở lại một lần nữa bên trong cơ thể. Sau đó, cậu bị cắt một lần nữa và các cơ quan của cậu lại tràn ra một lần nữa.
Và anh ta cứ thế mà tiếp tục,
"Nó cảm thấy như cậu đang chết vì mất máu, nhưng nó sẽ tiếp tục xảy ra một lần nữa, và một lần nữa, và một lần nữa."
Với một tiếng cười khô khốc, Igarashi vẫn tiếp tục,
“Để làm cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn, khi cậu chết, cậu sẽ được sống lại và phục sinh. Và không phải đây là vào cuối mùa hè sao? Xác chết đó sẽ nhanh chóng phân hủy. Ngay trước khi sống lại, không phải là một nửa thân xác đã bị ăn mòn với giòi sao? Khi cậu thức dậy, toàn bộ cảm giác đó sẽ đổ xô đến cậu cùng một lúc. ”
Trong nước mắt, Momo lẩm bẩm,
"Tôi thực sự ... nghĩ rằng tôi sẽ đi điên ... tại sao mọi thứ trở nên như thế này ... Tôi muốn trở về nhà ... Mẹ ... Bố ..."
Yuuki đóng băng tại chỗ.
―Lạy Chúa con còn lứa tuổi học sinh.
Theo ý kiến của một bạn nào đó thì em đã chèn hình minh họa vào các chương trước rồi ạ. Các bác đồng râm có thể quay lại các chương trước để xem ạ.