Chương 22: Một gương mặt quen thuộc trong tiệm đồ lót.

Mặc dù cơ hội của chúng tôi rất mỏng manh, nó vẫn còn một phương án khác cực kỳ đơn giản.


“Em bự bao nhiêu?”


Tôi không muốn tốn chút thời gian nào, và hỏi thẳng.


“Mười sáu.” (Note: Trong trung, chữ “bự” là 大 cũng có thể được dùng để hỏi tuổi. Nếu bạn hỏi em “bự” bao nhiêu, bạn đang hỏi em 大 bao nhiêu. Về cơ bản do sự thần kỳ của tiếng trung mà Jiang hiểu nhầm ý của Lu Fan từ hỏi cỡ sang hỏi tuổi.)


Cô gái không hiểu ý của tôi là gì.


“Anh đang nói về ngực của em….”


Ngay khi tôi nói thế, mặt tôi bắt đầu nóng lên.


Tôi nghĩ là, bởi vì chúng ta đang ở trong khu trung tâm mua sắm, tôi có thể dễ dàng tìm một cửa tiệm đồ lót. Tôi sẽ mua thứ gì đó vừa cỡ với Jiang Muqing, và chuồn về đây không vấn đề gì.


“Lu Fan thật biến thái quá đi….”


Tôi phải ngượng ngùng giải thích kế hoạch của mình.


“Lu Fan thích nó to cỡ nào?”


Cô thiếu nữ bắt đầu hỏi những câu hỏi kỳ lạ.


“Giờ không phải lúc để bận tâm về chuyện đó, chỉ cần nói cho anh biết thông số của em đi.”


“Em… Hiện giờ, em… Có thể hơi nhỏ, nhưng trong tương lai chúng sẽ…. Phát triển lớn hơn….”


Cô thiếu nữ bắt đầu lắp bắp. Em ấy trông rất bứt rứt, dường như đang cầu xin sự tha thứ của tôi.


“Chỉ cần nói cho anh biết chỉ số của em, em có muốn ra khỏi đây hay không?!”


Và, cỡ ngực của em thì có liên quan gì tới anh cơ chứ!


“Uwh….”


Em ấy lưỡng lự một hồi lâu, và cuối cùng đưa mặt mình lại gần tai của tôi. Với một giọng nói không to hơn tiếng của một con muỗi, em ấy nói với tôi.


“Okay, anh biết rồi.”


Mặc dù tôi không biết mấy con chữ hay thông số có ý nghĩa gì, ít nhất thì tôi đã có cỡ của em ấy. Bây giờ, tất cả những gì tôi cần làm là tìm một nữ nhân viên bán hàng ở tiệm đồ lót, và tôi sẽ có thể mua một cái áo ngực vừa khít em ấy.


“Ở đây và đợi chút, anh sẽ trở lại sớm thôi.”


“Mm.”


Cô thiếu nữ gật đầu.


“Oh, còn nữa, em có muốn họa tiết gì không? Bởi vì chúng ta sẽ mua nó, ít nhất thì cũng nên mua cái mà em muốn.”


Tôi nghĩ là tôi không nên mua thứ gì em ấy không thích.


“Nếu Lu Fan thích, thì em sẽ mặc nó.”


Thiếu nữ che miệng mình lại, và cười mỉm.


Bởi vì tôi chuẩn bị làm một việc tôi chưa bao giờ thử làm, tôi cực kỳ bồn chồn từ đầu cho tới chân. Có thể tôi trông rất buồn cười với Jiang Muqing, và em ấy không còn sợ nữa.


“Vậy thì anh sẽ mua cái nào cũng được. Nếu em không thích thì đừng có hối hận đấy.”


Chà, việc này chỉ khiến cho công việc của tôi dễ dàng hơn. Tất cả những gì tôi cần làm là tìm đúng cỡ. (Note: làm ơn hãy là viền ren màu đen! làm ơn hãy là viền ren màu đen! làm ơn hãy là viền ren màu đen! làm ơn hãy là viền ren màu đen! làm ơn hãy là viền ren màu đen!)


“Em chắc chắn sẽ không hối hận.”


Cô thiếu nữ nhìn tôi với đôi mắt đầy mong chờ.


Đầu tiên, tôi sẽ thông báo với nữ nhân viên về tình hình hiện tại. Sau đó, tôi sẽ để vô số những túi đồ ở ngay dưới quầy thanh toán để cho nhân viên giữ.


Tiếp theo, tôi bắt đầu chuyến hành trình đơn độc đi tìm cửa hàng bán đồ lót phụ nữ huyền thoại.


Nhìn vào tấm biển dẫn đường, tôi nhận thấy cửa hàng gần nhất là ngay ở tầng thứ hai.


Tôi leo lên thang máy, và nhanh chóng tìm thấy nó.


Cửa hàng đúng như những gì tôi suy nghĩ. Đủ loại kiểu dáng được trưng bày ra, với đủ mọi cỡ mà nó thể làm bất cứ ai đỏ mặt. Những bóng đèn phát ra một thứ ánh sáng dịu dàng màu hổ phách, tạo cho khách hàng cảm giác an toàn và riêng tư.


Vậy mà, bầu không khí an toàn ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi cuộc viếng thăm của tôi, một thằng con trai. Với hình bóng đơn độc của tôi tiến vào, cả khách hàng lẫn nhân viên hoàn toàn bị sốc, nhưng họ nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Sự bất ngờ của họ được thay thế bằng ánh nhìn nghi ngờ.


“Tôi cần mua đồ lót.”


Tôi gom hết can đảm, và nói một cách bình thường với nữ nhân viên bán hàng.


“Đây là cửa hàng bán đồ lót dành cho phụ nữ; chúng tôi không cung cấp đồ lót nam ở đây.”


Nhân viên bán hàng gượng trả lời.


“Tôi mua cho bạn gái của mình.”


Tôi đáp lại lạnh lùng.


“Oh được rồi!”


Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.


“Cỡ của nó là….”


Tôi nói cho cô ấy đúng những thông số mà cô gái đang cần.

“Được rồi, ngài muốn kiểu dáng như thế nào ạ?”


Nữ nhân viên cẩn thận hỏi.


“Kiểu nào cũng được, miễn là đừng có chất lượng kém.”


Tôi trả lời.


“Lần đầu tiên tôi thấy ai đó cẩu thả mua đồ lót cho bạn gái của mình đấy.”


Nữ nhân viên nghĩ rằng nó khá là lạ, nhưng cô ấy vẫn đi vào trong để lấy đồ.


Eh, lý do tôi không có yêu cầu nào cả là bởi vì ngay từ ban đầu bạn gái của tôi chẳng ưa chuộng bất kỳ loại nào cả!


“Lu Fan, cậu đang mua đồ trong cửa hàng đồ lót phụ nữ đấy à?!”


Chỉ ngay khi tôi đang mất kiên nhẫn chờ đợi nhân viên lấy đồ ra, một giọng nói đầy ngạc nhiên của cô gái vang lên đằng sau.


Chết tiệt, bộ có ai đó tôi biết thấy tôi rồi sao? Tôi nhanh chóng cúi thấp đầu mình xuống, và né tránh cô ấy.


Nếu đó là bạn học cùng lớp với tôi, tôi nên nói gì đây?


Tôi sẽ bị nghi ngờ là có thứ sở thích kỳ lạ…


Tôi nên làm gì đây?


Aaaahhhhh!


Nhưng ngay khi cô gái tiến vào trong tầm nhìn của tôi, tôi bình tĩnh trở lại.


Mái tóc ngắn của cô được cột lại gọn gàng, và cô ấy đang mặc một chiếc áo thun màu trắng cùng với chiếc quần short ngắn được thiết kế theo kiểu hoạt hình. Chẳng phải cô ấy đang cố gắng tạo cho mình một hình tượng dễ thương sao? Mm, tôi đoán là cô ấy đúng thật trông rất dễ thương.


Thế giới thực sự rất nhỏ mà. Thật tình cờ, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình lại có thể gặp hàng xóm của Jiang Muqing, Phòng 213.


Cô ấy đã giúp tôi hai lần trong quá khứ, vậy nên tôi rất biết ơn cô ấy.


“Eh, ai nói con trai không thể mua sắm trong cửa tiệm đồ lót chứ?”


Tôi gãi đầu, và vụng về nói.


“Cậu đang mua cho bạn gái của mình đấy à? Hai người thực sự tiến triển nhanh lắm đấy! Đã tới mức này rồi sao?”


Đôi mắt của cô gái tràn đầy sự ngạc nhiên và sửng sốt.


“Eh…. Mình đoán là vậy….”


Tôi vẫn chưa có bất kỳ lời bào chữa nào để giải thích tại sao tôi lại xuất hiện tại nơi này cả.


“Nếu mình không nhầm, bạn gái của cậu là hàng xóm của mình. Có phải vậy không?”


Cô gái cười tươi.


“Mình không nghĩ việc bạn gái mình là ai là chuyện mà cậu cần phải quan tâm!”


Tôi phản lại. Những câu hỏi của cô ta khiến tôi khá khó chịu.


“Tha lỗi cho mình, tha lỗi cho mình.”


Ngay khi đó, nữ nhân viên nâng chồng đồ lót lên, và lấy một cái ra từ chồng đồ cho tôi xem.





Khi tôi thấy miếng vải, cổ họng tôi khựng lại.


Cái áo ngực đang nằm trên tay nữ nhân viên bán hàng là loại có thiết kế viền ren đầy tao nhã, tôi chẳng còn chút sức lực nào để nhìn nó thêm được nữa.(Note: YASSSSSSSSSSSSSSH)


Chỉ nhìn nó thôi đã khiến cho toàn bộ cơ thể tôi cảm thấy kỳ lạ, và tôi còn chẳng có đủ cản đảm để chạm vào nó.


“Nó ổn rồi, cho nó vào túi đi!”


Tôi ra hiệu cho nữ nhân viên trong khi đỏ mặt dữ đội.


“Chờ đã.”


Nhưng cô gái với bộ tóc ngắn chộp lấy cái áo ngực từ tay nữ nhân viên.


“Bạn gái của cậu bao nhiêu tuổi rồi hả, mặc thứ này thật quá cổ lỗ sĩ.”


Cô ấy giơ cái áo ngực lên, và chau mày lại.


“Làm thế nào mà mình biết được thứ nào cổ lỗ sĩ hay không cơ chứ?”


Tôi không muốn nhìn nó thêm nữa.


Cô có thể không ve vẩy cái áo ngực ngay trước mặt một thằng con trai, và đi ướm thử nó ngay trước gương có được hay không vậy?

“Hàng xóm của mình chắc chắn sẽ không muốn thứ này.”


Vừa khi nói vậy, cái áo ngực được quăng trả về cho nữ nhân viên bán hàng.


“Eh, tôi đang mua, hay cô đang mua đồ thế?”


Tôi cảm thấy như mình vừa bị mất đi đặc quyền của khách hàng.


“Là con gái, mình chắc chắn là biết nhiều loại được con gái ưa chuộng hơn so với cậu. Mình sẽ giúp cậu chọn ra một cái.”


Cô ấy nói không sai. Làm những chuyện như vầy đằng nào cũng cảm thấy như đang bị ép buộc, nếu ai đó ngỏ ý muốn trợ giúp, tại sao tôi lại phải từ chối cơ chứ?


“Thế thì… Cảm ơn cậu, mình sẽ đợi ở bên ngoài.”


Tôi lao ra bên ngoài cửa tiệm, đỏ mặt.


“Bộ cậu muốn mình chọn thay cậu sao? Sở thích của người bạn trai cũng là một nhân tố rất quan trọng trong việc chọn đồ lót của phụ nữ đấy.”


Ngay khi tôi chuẩn bị thoát ra ngoài, cô ấy hỏi đầy tinh nghịch.


“Mình không nghĩ điều đó là cần thiết!”


Aaaah, tôi lại còn đỏ mặt hơn nữa.