Chương 12: Gặp gỡ các cư dân của Hang Quỷ - Phần II

“Ông trùm?”


“Cửa hàng tạp hóa?”


Cả aur và Lilu đều lặp lại lời nói của anh ta. Keith gật đầu xác nhận.


“Ban đầu, mọi thứ khởi đầu từ cái cửa hàng đó. Sau một thời gian, lợi nhuận ngày càng tăng kéo theo sự xuất hiện của các cửa hàng khác, từ đó nó trở mình thành một thị trấn. Bởi vì tôi không ở đây để thấy tất cả những gì đã xảy ra, nên đó là tất cả những gì mà tôi biết.”


Cửa hàng Gnome là cửa hàng nhỏ nhất thị trấn này. Có những biển hiệu về nó như một tấm biển phủ bụi với dòng chữ ‘Hàng giá rẻ!’, một tấm biển trong rất nặng nề ‘Bán thuốc phục hồi’, ‘Cửa hàng bách hóa Gnome’, ’Bán kiếm cũ’. Nhìn những bảng hiệu trên lối vào, nó trông không có vẻ gì là cửa hàng của người đứng đầu thị trấn.


“Nếu anh bước vào mê cung và đánh bại được quái vật, anh có thể thu thập răng nanh, móng vuốt hoặc lông da của chúng và giao dịch nó ở đây bằng tiền mặt. Bất cứ vật liệu nào trong số đó cũng có thể được sử dụng để làm thuốc ma thuật và áo giáp. Ngoài ra còn có những vật dụng, thiết bị hay châu báu được tìm thấy trong mê cung đều có thể bán ở cửa hàng này với giá cả hợp lý. Nhờ có nó mà chúng tôi mới có thể ở lại đây và kiếm sống ở thị trấn này.


Hmm hiểu rồi, Aur ngẫm ra một việc đầy thích thú. Mana từ mê cung chảy ra và lấp đầy khu vực này. Đương nhiên, những sinh vật sống trong mê cung và hít thở không khí trong đây sẽ có được một nguồn mana nhiều hơn bình thường. Hơn nữa, chúng có thể bị những sinh vật mạnh mẽ hơn ăn thịt và xác chết sẽ bị côn trùng và chuột ăn. Sau đó, những sinh vật yếu sẽ ăn côn trùng và … Mana sẽ luôn được luân chuyển và tiếp tục tích lũy.


Khi những sinh vật này tích lũy được một lượng mana tới một mức độ nào đó, chúng có khả năng trở thành vật liệu cấp cao. Aur đã chuẩn bị một số kho báu nhằm để dụ dỗ các mạo hiểm giả đến mê cung của anh nhưng đến giờ anh mới nhận ra là điều đó thực sự không cần thiết.


“Nhân tiện, cửa hàng áo giáp và vũ khí sẽ không mua những thứ này. Nơi duy nhất có thể bán được những thứ liên quan đến mê cung chính là cửa hàng này. Tất nhiên những nhu yếu phẩm hằng ngày và hàng hóa linh tinh cũng có thể được mua ở đó.”


Rõ ràng, cửa hàng nhỏ này là gã khổng lồ trong nền kinh tế của thị trấn này. Mặc dù thị trấn có được sự liên kết với các nơi khác nhưng họ vẫn phát triển khá tốt vì có thể chuyên kinh doanh hỗ trợ các mạo hiểm giả.


“Vậy, có lẽ tôi sẽ đi chào hỏi người quản lý này.”


“Yeah. Được rồi, tôi chỉ chủ yếu đi quanh quẩn mấy quầy bar trong khi uống rượu nhưng nếu anh muốn đi thám hiểm mê cung thì hãy gọi cho tôi. Tôi có thể giới thiệu anh với một số đồng đội tốt.”


Keith vẫy tay trong khi bước về quầy bả, Aur và Lilu thì bước vào cửa hàng.


Bên trong cửa hàng hẹp hơn nhiều so với dự kiến và cũng không có nhiều khách hàng bên trong.


“Mời vào!”


Có những kệ hàng dài và xếp chồng lên nhau, bên kia quầy là một cô gái với mái tóc đỏ được buộc cao sang một bên đang nở nụ cười rạng rỡ. Cô ấy có cùng chiều cao với Sharl và có những đường nét trẻ trung, nhưng bộ ngực quá cỡ lại không hợp với vẻ bề ngoài của mình. Cô đang mỉm cười hiếu khách với Aur.


Khi anh nghe từ ‘ông trùm’, anh đã liên tưởng tới một thương nhân giàu có cùng với cái bụng phệ nhưng cô gái này hoàn toàn trái ngược với điều đó.


“Cô là chủ cửa hàng này?”


“Nếu anh đang tìm kiếm thuốc trị thương, cao dán, thuốc giải độc, dây thừng, hoặc thậm chí đèn lồng và dầu thì chúng tôi có rất nhiều! Chúng tôi cũng giao dịch với cả vũ khí và áo giáp, nếu anh muốn bán bất kỳ mặt hàng nào trong số đó tại cửa hàng Gnome thì chúng tôi rất sẵn lòng phục vụ! Tên tôi là Nora Marucadeis và tôi là chủ cửa hàng ở đây. Và xin hãy gọi tôi là Gnome.”


Cô gái tự giới thiệu mình là Gnome một cách tự nhiên mà không hề có vẻ miễn cưỡng nào.


“Cô là người là một người gọi là ‘ông trùm’ ở đây?”


“Đó là một sai khi nói rằng tôi tự gọi mình như thế… tôi chỉ là là một trong các thương nhân ở đây. Nhờ những nỗ lực của mọi người mà chúng tôi mới có thể xây dựng nên thị trấn này.”


Gnome một cách đầy lôi cuốn.


“Chưa từng có ai có suy nghĩ và dám thử mở một cửa hàng ở một nơi như thế này, vì lý do gì mà cô có thể làm điều đó?”


“Đây là lãnh thổ của Quỷ Vương Aur đầy mạnh mẽ. Do đó, tôi không lo lắng chút nào.”


Gnome tự hào ưỡn ngực của mình đầy tự tin.


“Có rất nhiều mạo hiểm giả mơ ước tiêu diệt Quỷ Vương và lao vào mê cung với hy vọng đánh bại được hắn ta, trong quá trình đó, đôi khi họ tìm được kho báu và các vật liệu có giá trị và mang về đây. Sử dụng những vật liệu đó để tạo ra hàng hóa.Các hàng hóa được tạo ra đó sau này sẽ được trao đổi với kho báu và những mạo hiểm giả mang về. Kế hoạch của tôi là lấy kho báu để cung cấp dịch vụ tạo hàng hóa này.”


“Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Quỷ Vương bị đánh bại?”


“Nếu là như vậy, tôi sẽ ngoan ngoãn đóng cửa và chuyển đi một nơi khác. Nhưng, điều đó sẽ không xảy ra đâu, đúng không? Quỷ Vương-sama?”


Aur nói một cách châm biếm quen thuộc và Gnome mỉm cười khi cô trả lời anh.


“C-Cô đang nói cái gì thế!?”


“Đồ ngốc, nếu em phản ứng như thế, nó không phải là xác nhận những lời cô ấy nói hay sao.”


Lilu hoảng loạn và rất dễ đọc, trong khi Aur thở dài.


“Cũng tốt. Ta cũng không cần che giấu nó. Vì vậy, bây giờ, cô có thể hiểu những gì tôi muốn nói, thương nhân?”


Khi Aur hỏi cô, cô cho anh một nụ cười quyến rũ cùng với câu trả lời ‘Vâng’.


“Nếu tôi kinh doanh ở đây, tôi sẽ trở thành một mối phiền toái cho Aur-sama. Sau tất cả, việc tôi đang làm là giúp cho bên mạo hiểm giả. Không có lý do gì để Aur-sama im lặng và bỏ qua một hành động như vậy. Trong trường hợp đó, tôi cần phải đưa ra một lý do đủ để ngài giữ im lặng và bỏ qua mọi thứ đúng không?”


Sau đó,Gnome lấy ra một túi tiền đầy vàng.


“Đây là 10% doanh thu của cửa hàng. Làm ơn hãy chấp nhận nó.”


“Cửa hàng của cô làm ăn tốt đến nỗi thậm chí ta cũng có được một phần lợi nhuận, eh? Được, việc này cũng là lẻ tự nhiên.”


Aur nhận phần vàng này và nói ‘Và?’ Thúc giục cô tiếp tục đưa ra đề xuất của mình. Đôi mắt cô run rẩy trong khoảng khắc ngắn ngủi và Aur không nhận ra được điều này. Tuy nhiên, anh không phải là người sẽ hài lòng chỉ bằng 10% doanh thu bán ra.


“..... Tôi nghe nói Aur-sama rất thích những phụ nữ xinh đẹp?”


Gnome đứng lên quầy hàng, nắm lấy hai mép váy và nhấc nó lên.





“Xin hãy sử dụng cơ thể này bất cứ điều gì ngài muốn, tôi sẽ không từ chối đâu.”


Cô ấy đang quỳ gối ở một vị trí hoàn hảo để lộ ra bộ đồ lót của cô trước mặt Aur. *Hou* tiếng Aur vang lên với giọng đầy ngưỡng mộ khi đút những ngón tay của mình vào nơi đặc biệt của cô. Slosh, một cảm giác ẩm ướt được truyền đến ngón tay anh.


“Có vẻ như cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhỉ.”


“Ngài đang khen ngợi tôi quá cao rồi.”


Rõ ràng, cô ấy không phải bị ướt mà không có lý do rõ ràng. Vào thời điểm Aur bước vào cửa hàng của cô, cô đã nhận ra được anh ta là Quỷ Vương và đã chuẩn bị cho tình huống như thế này.


“Aur, cô gái này là một trinh nữ, ngài biết không?”


“Thật là hào phóng.”


Khi Lilu nói ra sự thật này với Aur, khu vực đáy quần của Gnome vẫn được vuốt ve trong khi cô tiếp tục mỉm cười ngọt ngào.


“Tôi có một phương châm là làm mọi thứ với một lòng tận tụy và tận tâm.”


Trước mặt Aur, người mà cô biết là Quỷ Vương, cô hành động theo cách như vậy mặc dù cô chỉ là một trinh nữ. Lòng can đảm và trí thông minh của cô, đó là những thứ mà Aur quan tâm.


“Điều này không tốt.”


Do đó, khi Aur trả lời theo cách này, cô không thể ngờ được câu trả lời như thế và mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên.


“Thật không may, ta không mặc cả với những người phụ nữ. Thật vậy, cô chắc chắn là một cô gái xinh đẹp, tuy nhiên, nếu cô cho rằng chỉ nhiêu đó là đủ, thì cô cần xem lại người đồng hành của ta.”


Aur ôm lấy Lilu và bóp lấy ngực của cô một cách phô trương. Ngay cả được trùm trong một chiếc áo choàng, bộ ngực đầy đặn của Lilu vẫn hiện ra một cách rõ ràng, cơ thể họ là hiện thân của nhục dục và những điều không đúng đắn. Gnome chắc chắn có được một cặp ngực khủng và lộng lẫy, nhưng nó không phải là thứ có thể so sánh với cơ thể dâm dục của Succubus.


“Vậy tôi phải làm gì đây?”


Gnome lặng lẽ nhìn Aur.


“Cô có ‘Con mắt Sự thật’ đúng không?”


“Đó là ‘Món quà’ mà cô sở hữu. Mọi sự giả dối đều được phơi bày, bản chất sự vật luôn được làm rõ. Ta hiểu rồi, đây là cách mà cô có thể kiếm sống như một thương nhân ở độ tuổi như thế này.”


“Tôi không nghĩ rằng nó tuyệt vời như ngài nói.”


Gnome thở dài và rời khỏi quầy.


“Đôi mắt tôi chỉ là ‘Đôi mắt Thẩm định’. Theo một cách nào đó, nó còn hiếm hơn cả ‘Đôi mắt Sự thật’. Nó là một món quà nửa vời có thể xác định giá cả và giá trị của bất kỳ đối tượng nào được nhìn thấy. Nó cũng cho thấy rằng ngài có giá 10 đồng vàng. Thông thường con người không có giá trị. Nhưng nếu một cơ thể người làm bằng vật liệu thì có thể thấy được giá cả của nó.”


“..... Chà, cứ để chuyện đó qua đi. Tuy nhiên, cô có nhìn thấy được thanh kiếm này có hiệu quả như thế nào không?”


Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng của Gnome. Không hề hay biết, Aur đã nắm chặt đầu của cô.


“Hãy cẩn thận về câu trả lời. ‘Có người nào khác biết được khả năng của cô ngoài cô không’”


Giọng của Aur lạnh lùng và vô cảm. Nếu cô nói dối hoặc trả lời theo cách mà anh không hài lòng, cô sẽ bị giết trong tích tắc. Gnome biết điều này bởi trực giác của cô.


“Người duy nhất biết, là tôi…”


“Tại sao?”


“Nếu Aur-sama qua đời, thì cửa hàng của tôi sẽ phải đóng cửa.”


Gnome tự trấn bản thân mình đến mức câu trả lời của cô không hề run rẩy mà rõ ràng rành mạch.


“...... Rất tốt.”


Aur buông cánh tay đang giữ khỏi đầu đầu cô ra. Tất cả sự căng thẳng rời bỏ cơ thể cô và đột nhiên mồ hôi trên cơ thể chảy ra rất nhiều.


“Cô có được sự can đảm, ta rất thích. Ngay cả khi phải cưỡng ép, ta cũng muốn cô trở thành của ta, tuy nhiên……”


“Tôi rất tiếc phải thông báo với ngài, Aur-sama, nhưng tôi là một thương nhân. Ngay cả khi ngài tước đoạt linh hồn này của tôi, thì sẽ chẳng có lợi nhuận gì cho việc đó cả.”


Gnome nhìn thẳng vào Aur và nói rõ điều này.


“Điều đó cũng đúng.”


Aur nhận ra rằng nói chuyện với cô ấy trong những vấn đề không liên quan đến từ ‘lợi nhuận’ là điều gì đó không hiệu quả. Anh có thể ép buộc cô bằng lời nguyền hoặc phá hủy tâm trí và biến cô thành con rối của anh, nhưng với những biện pháp mạnh bạo như thế, cô ấy sẽ mất tất cả dũng khí cũng với trí tuệ của mình.


“Ta sẽ cho phép cô được tiếp tục kinh doanh ở đây. Hơn nữa, ta sẽ cung cấp cho cô hàng hóa đã bị nguyền rủa để bán ra với số lượng lớn. Cô chỉ cần sử dụng chúng để bán ra ngoài thị trường.”


“Thế ngài muốn được hoàn trả lại điều gì?”


“Ta sẽ thu 5% tiền bán hàng. Tuy nhiên, đó là lợi nhuận của toàn thị trấn. Hơn nữa, ta cũng sẽ bán các mặt hàng của cô trong mê cung của ta. Cân nhắc thật kỹ. Cô nghĩ sao về điều này?”


“Tôi đã nhận được yêu cầu của ngài. Không có vấn đề gì với những điều kiện như thế.”


Gnome ngay lập tức trả lời. Không phải cô không suy nghĩ sâu sắc về vấn đề này, tâm trí của cô chỉ là hoạt động rất nhanh, nhanh đến nỗi cô đã lập tức hoàn thành tính toán trong đầu mình, nó giống như cô là một phần mềm máy tính vậy.


“Bây giờ thì.”


Aur đang chơi đùa với đồng tiền vàng mà anh đã nhận được từ cô khi anh đưa ra câu hỏi.


“Cô đáng giá bao nhiêu đồng vàng?”