Chương 4: Bài diễn thuyết thất bại của học sinh gương mẫu

Và cứ như thế, một ngày học tập căng thẳng ở trường kết thúc. Mọi người ai ai cũng rời đi làm những công chuyện của họ - hoạt động ngoại khóa, học thêm, làm bài tập về nhà – mỗi người mỗi hướng.


Mặt trời ấm áp dần dần thu mình lại về phía trời phương Tây. Nó không còn tỏa ra cái nắng nóng như lúc trưa nữa; đúng hơn là, mặt trời như đã tan chảy đi để trở thành một quả anh đào màu sẫm, ẩn mình dưới những bóng mây lúc chiều tà.


Ngay cả thế, những tia nắng hè đã ăn sâu vào trong lòng đất, nướng chín cả vỉa hè.


“Nóng thật chứ!”


Tôi quệt lấy hàng mồ hôi đang chảy dài trên trán.


Tôi căm ghét hai Mùa hè và đông – Mùa xuân và thu lại hợp gu của tôi hơn.


Logic của tôi rất đơn giản: Xuân là khi mà mọi vật được tái sinh trở lại.


Cây cối vươn mình chĩa xuyên qua lớp đất đá, đâm chồi nảy lộc. Các con vật thì thay nhau nhảy điệu mừng sau một Mùa đông đầy lạnh giá và khắc nghiệt. Cả thế giới thức tỉnh, khởi đầu cho một năm mới, một kỷ nguyên mới.


Mùa thu là mùa của thu hoạch.


Lúa bắt đầu trĩu thân mình xuống, bày ra những hạt lúa bóng mịn; Động vật chăm sóc cho đàn con mới sinh của mình, thư giãn trong bầu không khí mát dịu. Cả thế giới như dừng lại, và ngả lưng thư giãn trong vui sướng.


Vậy thế còn Mùa hạ và Mùa đông là gì? Hai Mùa đó có cái quái gì để mà tự hào cơ chứ?


Bạn không bị thêu đến chết thì cũng bị cóng tới chết. Hai cái Mùa khắc nghiệt và tàn nhẫn trong năm.


Trong hè thì tôi chỉ xuất hiện ở trong nhà tôi có gắn máy điều hòa, các lớp học có gắn máy điều hòa, các quán ăn có gắn máy điều hòa, hội trường có gắn máy điều hòa... Nói chung tất cả các cơ sở vật chất có gắn máy điều hòa.


Liếc nhìn những đứa bạn học đầy sung sức của tôi ở dưới sân cỏ nhân tạo, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao bọn họ phải làm những chuyện ấy với bản thân mình như vậy.


Tụi con gái thì vẩy vẩy cây vợt của mình, đưa trái cầu từ phần sân này trở lại phần sân bên kia, đuổi theo một quả banh méo mó bay qua bay lại. Sau một hồi tranh đấu như thế, một cú quật mạnh đưa vòng đấu về hồi kết.


Con người, banh, đuổi theo, tranh đấu.


Cầu lông và bóng chuyền đều khơi gợi sự hứng thú trong cả nam lẫn nữ. Với quá nhiều điểm chung như thế, bọn chúng có khi còn được xem như là một môn thể thao luôn ấy chứ.


Những môn thể thao ngu ngốc, những con người ngu ngốc, và tôi ngu ngốc.


Tôi thở ra một hơi dài, và ngồi thẳng lưng lên.


Đầu tôi cứ quay mòng mòng, và tôi có cảm giác như mình đang bị sốc nhiệt.


Tôi ngước nhẹ đầu mình lên, và nhìn về phía con người hiện đang rất mòn mỏi để kéo tôi ra khỏi chốn này.


Chiếc áo sơ mi trắng tinh ấy rất hoàn hảo với nàng, tôn lên những đường cong cơ thể tuyệt đẹp. Ở dưới, nàng mặc một chiếc váy đen dài vừa tới phần trên gối, để lộ ra cặp chân căng tròn đầy mịn màng.


Biểu cảm của nàng không bị bộc lộ ra quá nhiều, trừ đôi mắt to và sắc sảo ấy đang nhìn chằm chằm về phía tôi không ngừng.


Khuôn mặt thuần khiết, ngây thơ của nàng đúng thật là tuyệt đẹp.


Mặc dù nàng ấy trông giống như ai đó mà tôi đã từng được gặp, song tôi lại không thể nhớ ra bất kì điều gì về nàng. Mối quan hệ giữa nàng và tôi không hơn gì ngoài một con số không tròn trĩnh.


Nàng ta quay về phía này và tiến về trước. Đôi mắt nàng không di chuyển đi khỏi tôi dù chỉ một mili, nhưng nàng lại chẳng thốt lên một lời nào.


Tôi cảm thấy cực kì không thoải mái. Đối mặt với ánh nhìn chết chóc của nàng, tôi không cảm nhận được bất kì sự khinh miệt hay xa lánh gì tương tự.


Nàng lại bước thêm bước nữa, và bổ vào vòng tay của tôi. Khuôn mặt ngây thơ ấy vùi vào lồng ngực của tôi.


Tôi chẳng thể nào chịu đựng được cuộc gặp gỡ kì lạ này nữa rồi, và quyết định lên tiếng.


“Uh... Bạn ơi, bạn có cần gì không? Tại sao bạn lại dắt mình tới chỗ này?”


Theo bản năng tôi lùi lại. Nàng đứng gần thật, tôi có thể ngửi thấy hương hoa huệ phảng phất trong hơi thở của nàng. Vài giọt mồ hôi lấn tấn xuất hiện trên trán nàng.


“Em....”


Đôi môi nhỏ xinh của nàng hé mở.


Nàng lại bước về trước, nhưng biểu cảm trên mặt nàng vẫn không thay đổi.


Ngay khi tôi đang định lùi bước thêm một lần nữa, nàng đột nhiên phóng về trước, bắt lấy hai má tôi. (hên nha con, nó mà có con dao thì gg)


“Bạn ơi?!”


Tôi chỉ đơn giản là sốc, và cố đẩy tay nàng ấy ra.


“Mình... đang mơ sao?”


Nàng thì thầm. Ánh sáng trong đôi mắt nàng đã thay đổi.


Sau đó, nàng chần chừ đôi chút, và bắt đầu vặn vẹo lấy khuôn mặt của tôi.


“Ouch, ouch! Bạn ơi, bạn đang làm gì thế hử?”


Tôi la lên, và đẩy tay nàng ấy ra.


Một vết bầm tím mờ mờ xuất hiện gần mắt tôi. Tôi chỉ có thể rút lui vài bước ra đằng sau.


“Fan Lu*, Em.... cuối cùng....cuối cùng....cũng tìm thấy anh...”


Đây không phải là sai chính tả, nhỏ này đọc tên main chính sai, đúng ra phải là Lu Fan, lý do thì đoạn sau sẽ rõ.


Nàng ấy rên nhè nhẹ.


Dưới cái nắng khắc nghiệt của mùa hè, với vô số chiếc lá rơi vỗ ngang đầu mình, Tiểu thư ấy (shoujo) nở ra một nụ cười thỏa mãn đầy lạ thường.


Lắng nghe những từ ấy, tôi cảm thấy như đầu mình vừa bị vả cho một cú rất đau. Buổi chiều thanh bình ngay trước mắt bị tước đi mất. Thay vào đó tâm trí tôi quay ngược trở lại cái ngày hai tháng trước, và mắt tôi chỉ còn có thể thấy những cảnh tưởng khó quên ngày hôm đó.


Độ cao khủng khiếp, cẳng tay suýt gãy đôi.


Để giải thích cho những chuyện đang xảy ra lúc này, chúng ta cần cắt ngang và quay lại hai mươi phút trước đó.


Tôi đang đứng trong hàng.


Toàn bộ học sinh năm nhất đều tập trung đông đủ và xếp thành từng hàng ngay ngắn, thẳng tắp trong hội trường to lớn ấy.


Hội trường được thiết kế theo kiểu Châu Âu thời trung cổ. Xung quanh là những bước tường được cấu thành từ gạch đen, những cặp trụ chống đỡ theo kiểu Gothic, và một chiếc đồng hồ to lớn được gắn trên bức tường phía sau lưng bục phát biểu.


Một chiếc mái vòm khổng lồ che chắn cho khoảng không gian rộng lớn ấy đến mức có thể chứa cả vài chục ngàn học sinh. Các ô cửa sổ trái xoan kiểu Pháp được lắp song song ở hai bên, và trên trần nhà chính là những cây đèn chùm lộng lẫy.


Thường thì phía nhà trường sẽ tổ chức các hoạt động ngoại khóa, những buổi họp và các hoạt động khác ở đây. Từ những chương trình tìm kiếm tài năng cho tới thi đấu về thơ, từ tổ chức hướng nghiệp cho học sinh toàn trường cho tới trở thành rạp chiếu phim.


Cơ sở hạ tầng của trường tất cả đều được quyên góp từ sở giáo dục và đào tạo cũng như từ phía phụ huynh học sinh. Trường đã cho xây dựng những dự án lớn như thế kể từ trước khi tôi ra đời nữa mà, và luôn khiến tôi cảm thấy khá tự hào mỗi khi tôi bước chân vào tòa nhà tưởng niệm lịch sử của trường.


Nhưng hoạt động ngày hôm nay lại là cái sự kiện mà phải gọi là vô dụng nhất trong cả năm học.


Thường thì tôi đã trốn ở xó nào đó, và cố nhồi thêm chút bài học và ghi nhớ những từ vựng vào đầu. Xui xẻo thay năm nay lớp tôi lại bị bắt lên thành hàng đầu tiên, trở thành cái bia cho những con mắt đánh giá từ các quan chức đứng đầu của bộ.


Đầu tiên phải kể đến chính là Phó hiệu trưởng. Tiếp đó là Bộ trưởng Bộ giáo dục và đào tạo. Sau cùng là đại biểu của khối. Bọn họ đều nhai đi nhai lại những chủ đề y hệt nhau: Quản lý thời gian, học hành chăm chỉ hơn, chuẩn bị cho đợt kiểm tra cuối kỳ, xây dựng nhà trường.


Việc tiếp theo, còn kinh khủng hơn thế này gấp nhiều lần nữa. Học sinh người có số điểm đứng thứ nhất trong đợt thi giữa kỳ vừa rồi sẽ lên sân khấu, và cho mọi người một bài phát biểu về phương pháp và thói quen học tập của bọn họ.


Nghe thì có vẻ là thứ rất đáng để chú tâm vào đúng không nào? Một người chia sẻ bí mật của họ cho mọi người khác đều nghe?


Đéo, đấy chỉ tổ tốn thời gian thôi à.


Tờ giấy ghi chú mà cô gái đang đọc ấy, đã được xem xét và chỉnh sửa kĩ càng bởi nhân viên. Nếu có điều gì chướng tai gai mắt thì nó chắc chắn sẽ bị gạch bỏ đi. Chuyện này chẳng khác mấy bài phát biểu của mấy ông quan chức khi nãy là bao.


Và thêm nữa, Tại sao một học sinh gương mẫu lại chia sẻ bí mật thành công của chính bọn họ? Chẳng lẽ bọn họ lại không có bất kì đối thủ nào à. Bọn họ chắc chắn phải gặp ác mộng về việc những người khác cũng thành công không khác gì họ mất.


Lắng nghe bài phát biểu chán ngắt của cô gái, mí mắt tôi bắt đầu trùng xuống. Tôi nghiêng ngả và va phải vai của Guotong.


“Ực.”


Âm thanh Goutong nuốt nước bọt.


“Mày đói hay gì hả?”


Tôi nói nhỏ.


“Ực, chẹp-”


Goutong nuột nước bọt lần nữa, và liếm môi.


Năm nay bọn họ phục vụ thức ăn à? Tôi ngước nhìn. Chẳng có ai đứng đó ngoại trừ vài nhân viên giáo vụ với gương mặt nghiêm khắc.


Và…


“Các bạn cần phải chuẩn bị bài đầy đủ trước khi đến lớp, và phải luôn lắng nghe những gì mà thầy cô nói. Ghi chú lại những thông tin quan trọng cũng là một việc rất là quan trọng…” Giọng nói trong trẻo, sinh động của một cô gái đập vào màng nhĩ của tôi.


Một cô gái cực kỳ xinh đẹp ư?


Tôi ngồi thẳng lưng lên, và ngắm nhìn học sinh gương mẫu đang trên bục phát biểu.


Lạ thật, tôi chưa từng thấy cô nàng này bao giờ cả. Người đạt số điểm top 1 trong đợt thì giữa kỳ vừa rồi đáng lý ra phải là cái thằng Wang gì đó chứ.


Tại sao tôi lại có cảm giác rằng tôi đã thấy cô gái này trước kia rồi nhỉ…?


Tôi nheo mắt lại, và nhìn về phía người con gái mảnh khảnh ấy.


Tôi nhớ mình có nói câu này một lần: “Khuôn mặt thuần khiết, ngây thơ của nàng đúng thật là tuyệt đẹp”.


Tôi quay lại nhìn cái thằng Goutong đang liên tục nuốt nước bọt từ nãy tới giờ.


Tên ngốc này. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái ấy với đôi mặt mở to, và nụ cười kinh tởm. Góc miệng của tên đó bắt đầu nhỉnh lên đôi chút, và một dòng nước dãi bắt đầu chảy dài xuống cằm tên đó.


“Mày vậy luôn đấy hả?!”


Tôi chuyển tên Goutong đang say sưa ấy xuống đáy danh sách khinh bỉ của mình.


Tên này… Trong đầu hắn còn có cái gì ngoại trừ game và gái không đấy hả?!


Cô gái thì vẫn tiếp tục bài phát biểu của mình. Cô liếc nhìn xuống.


Đúng thế, cô ấy chắc chắc đang nhìn vào tên Goutong.


“Dừng việc này lại đi nào. Kiểm soát bản thân lại đi man!”


Tôi cố gắng làm cho tên đó bừng tỉnh ra khỏi cái ảo tưởng ngu ngốc của mình.


“Oh, chết tiệt.”


Tên đó nhận ra sự thô lỗ của mình, và trở lại cái dáng vẻ nghiêm túc lúc trước.


Tôi nở nụ cười xin lỗi tới cô gái.


“Quan trọng nhất các bạn phải làm bài tập về nhà… Mỗi… Ngày…”


*ROẸT*


Mảnh giấy ghi chú nhỏ trong tay cô gái bị xé làm đôi.


Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía Goutong, và Goutong cũng nhìn lại, ngơ ngác.


Thầy cô cũng nhận thấy có chuyện gì đó không ổn, và chạy lên sân khấu.


Chuyện xảy ra tiếp theo, thực sự không thể nào ngờ tới được. Cô gái ấy đẩy những giáo viên ra xa, nhảy xuổng khỏi bục phát biểu, và lao thẳng về phía Goutong.


Sau đó, cô gái ấy nắm chặt lấy tay tôi. Ngay trước mặt của tất cả mọi người.



Ôi chúa tôi, tại sao lại là tôi chứ?!