Lớp học trong trường được chia thành ba loại: Lớp danh dự, lớp tiên tiến và cuối cùng là lớp chính quy.
Trong tuần đầu tiên sau khi nhập học vào trường, toàn bộ học sinh năm nhất phải tham gia vào một bài kiểm tra kiểm định. Nhà trường sẽ dựa trên điểm số bài kiểm tra ấy mà sắp xếp học sinh vào các lớp học tương ứng được đánh theo thứ tự từ A tới F. Và một giáo sư có kinh nghiệm sẽ được chọn ra để làm giáo viên chủ nhiệm cho mỗi lớp học ấy.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp danh dự A và B là Phó hiệu trưởng điều hành năm nhất. Ở lớp tiên tiến C và D là Trưởng khoa, còn về lớp chính quy E và F thì chỉ là những giáo sư bình thường, tuy nhiên lại tốt hơn những giáo viên bình thường một chút.
Trường Shiyi công khai rằng cơ sở vật chất của tất cả các lớp học trong trường đều được đầu tư như nhau, và họ cũng không thiên vị một lớp học cụ thể nào cả.
Nhưng trong thực tế, không chỉ chất lượng giáo viên ngày càng tệ đi theo mỗi bậc xuống như vậy, cả những bài kiểm tra cũng khác hoàn toàn với mỗi loại lớp tương ứng.
Theo lẽ thường, Jiang Muqing học ở lớp A. Và tôi đây là thành viên của lớp đội sổ, lớp F.
Các ngài thanh tra giáo dục cực kì hoài nghi với kiểu giáo dục như thế này. Bọn họ nghĩ rằng tất cả học sinh trong những lớp học ấy phải được san đều ra, để tạo sự công bằng. Cả những phương tiện truyền thông cũng thường xuyên chỉ trích trường của tôi.
Tuy nhiên, Hiệu trưởng trường tôi thường phản luận lại với chỉ một câu nói này:
“Tại sao chúng ta lại mang đá quý và đá cuội đi bán với cùng một giá bán giống nhau?”
Sự tranh đua giữa những lớp học đứng đầu phải nói là cực kì căng thẳng. Mọi người ai ai cũng cố gắng hết công sức 24/7, và luôn cảnh giác với những người đang cố gằng vượt qua họ. Đồng thời bọn họ cũng cần phải luôn luôn phấn đấu để có thể bắt kịp với những học sinh đứng trên. Nhóm người đó luôn bị đè nặng dưới một áp lực khủng khiếp.
Nhưng nếu ai đó có cùng lý tưởng như Goutong, thì sẽ chẳng bao giờ thèm vào cái nơi quái quỉ đó.
Nếu thằng ấy chịu học bài mỗi ngày thì với khả năng của mình việc chuyển lên lớp A sẽ là trong chớp mắt. Nhưng tên đó lại chọn không làm như vậy, và là vì tên đó cũng có lý do của riêng mình.
Tên đó chỉ đơn giản là không chịu được cái bầu không khí kì quái ấy.
Nếu Goutong cứ ngủ như thế này mỗi ngày thì cho tới cuối cùng tên đó chắc chắn sẽ bị đối xử như một tên lập dị, và trở nên cực kì cô đơn cho mà coi.
Tất nhiên vẫn có người không nghĩ như thế. Đơn cử như tôi đây chẳng hạn.
Với những người khác thì lớp A có vẻ như chính là địa ngục với họ. Nhưng với tôi, người đã cố gắng học hành rất chăm chỉ cả đời mình, thì nơi ấy chẳng khác nào là thiên đường giữa chốn trần gian.
Một bước vào trường cao trung đứng top đồng nghĩa với một bước vào đại học*. Một bước vào lớp tiên tiến đồng nghĩa với một bước nữa bước vào cánh cửa trường đại học*.
Hai chữ đại học trên cái đầu tiên là ‘college’, cái thứ hai là ‘university’, theo định nghĩa ‘college’ là một cơ sở giảng dạy và đào tạo và bla bla bla gì đó, cơ bản nó là hệ thống giáo dục chỉ dành cho người hoàn thành lớp 12 (đã có bằng tốt nghiệp). Còn ‘university’ còn dành cho nhưng người đã có hoặc chưa có bằng tốt nghiệp lớp 12. Mình không rõ mấy cái này lắm nên bạn nào có biết hay có thông tin nào tốt hơn thì chỉ giáo lại cho mình nhé :D.
Tôi đứng ngay trước cửa lớp A, trộm nhìn vào bên trong.
Nếu tôi có thể thấy cô ấy ngồi ngay tại bàn của mình, lành lặn, thì tôi sẽ rất yên lòng đấy. Và như thế tôi có thể xóa bỏ đi nỗi sợ hãi đen tối nhất trong con tim mình.
Nhưng tôi lại không thấy Jiang Muqing ở đâu cả. Và chỗ ngồi ấy ở ngay hàng ghế đầu tiên cũng trống nốt.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi.
Lúc này đáng ra mọi người trong lớp đang phải say sưa ôn lại bài. Nhưng không một ai trong lớp A lấy tập vở ra cả.
Hầu hết các cô gái gục mặt xuống bản, một số còn phát ra tiếng thút thít nho nhỏ.
Bọn con trai thì cúi gầm mặt xuống, và chẳng nói đến một lời. Một vài người chỉ còn biết lơ đãng nhìn những bước tường.
Bầu không khí thật âm u và kì quái.
Thầy chủ nhiệm, Phó trưởng điều hành năm nhất, bước vào lớp học với một ánh nhìn nghiêm túc. Chất giọng trầm của ông còn làm cho bầu không khí trở nên tệ hơn bội phần.
“Mặc dù em ấy chưa nhập học vào trường ta được bao lâu, nhưng chúng ta cũng đã làm quen với bạn ấy, Jiang Muqing. Em ấy đã học chung với chúng ta trong cái lớp A thân thương này, và cũng là một thành viên trong đại gia đình lớp A chúng ta đây…”
“…Không may rằng em ấy đã qua đời vào tối hôm qua, phía nhà trường đã liên lạc với phụ huynh của em ấy. Tuy thời gian em ấy học chung với lớp chúng ta tương đối ngắn, thầy biết rằng tất cả các em đây đều đã trở thành những người bạn tốt trong trái tim của em ấy.”
“Chúng ta hãy dành một phút tưởng niệm những ngày mà em ấy vẫn còn học trong lớp chúng ta.”
Sau đó, ông thầy thả lòng đôi mi đang nhíu lại của mình.
“Được rồi, cả lớp mở tập vở ra, lật sang trang 134. Tiết trước chúng ta có bàn về…”
Những đứa học sinh ở dưới vứt bỏ hết những cảm súc ban nãy đi, và bắt đầu lấy tập vở ra.
Mọi người đều trở về trạng thái thường ngày của họ. Chăm chú nghe lời thầy cô giảng bài, ghi chú lại những ý chính vào tập. Ai ai cũng chú tâm hết sức lên cái bảng đen kia, không để lộ ra một tiếng ồn nào ngoài trừ giọng nói giảng bài của vị giáo sư.
Nó như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Nó như thể chưa từng có ai ngồi ở cái bàn đó vậy, nó như thể Jiang Muqing chưa bao giờ tồn tại vậy.
Mối liên hệ giữa bọn họ với Jiang Muqing biến mất chỉ với một bài phát biểu đơn giản của ngài Phó trưởng. Bọn họ trông thật vô hồn, máy móc.
Tôi tin chắc rằng cái tên Jiang Muqing sẽ chẳng bao giờ được bọn họ nhắc lại thêm một lần nào nữa hết.
Bởi vì chẳng có có khả năng nào mà ai đó chịu đi làm quen với cô ấy hết.
Quan hệ bạn học, quan hệ thầy-trò, quan hệ bạn bè…… Người yêu ư?
Những mối quan hệ đó có thể yếu ớt và mờ nhạt đến mức độ đó sao?
Tất cả mọi người như những viên sỏi đá ven biển. Sẽ chẳng có ai quan tâm liệu bạn có bị đẩy văng vào bờ hay bị cuốn đi mất, được đón những tia nắng ấm, hay bị chà đạp xuống đáy cùng, vào một khoảng không vô tận.
Một ví dụ hoàn hảo đó chính là kính. Bọn chúng vào ban đầu chẳng hơn gì ngoài một đụn cát tầm thường. Nhưng khi chúng liên kết với nhau, bọn chúng sẽ biến thành một thứ cấu trúc đẹp đẽ và trong suốt nhất.
Nếu những con người này tỏ ra một chút quan tâm hơn đối với Jiang Muqing, cô ấy sẽ không phải chết như thế này. (TS: tao đang nhìn mày đó main chính.)
Nhưng tất nhiên, tôi cũng giữ một phần trách nhiệm trong việc đó.
“Dối trá… Em… Chắc chắn bây giờ đã không còn bất kì hy vọng nào ở cái thế giới này nữa rồi”
Cô ấy nài nỉ tôi, với những dòng nước mắt không ngừng rơi.
Lời nói ấy vang vọng trong đầu tôi.
Cánh tay của cô gái ấy, nó đang cố gắng vươn lên tìm kiếm sự cứu giúp, nhưng tiếc thay đã bị đánh văng đi bởi sự thờ ơ của tôi.
Lạy chúa, tôi không nên nói những lời đó, nhưng thay vào đó tôi nên ôm cô ấy mới phải. (TS: M CÓ MUỐN T THÔNG ASS CHO TỚI CHẾT KHÔNG HẢAAAAA)
Có lẽ tất cả những gì cô ấy mong muốn chỉ là một cái ôm đơn giản mà thôi!
“Đ☆t m☆Mình đã làm cái quái gì vậy!”
Tôi đấm thẳng vào tường, lòng đầu hối hận.
Có vẻ như tôi đúng thật là một thằng khốn nạn và tệ hại ở đây…
“Ring ring ring---”
Tiếng chuông báo hiệu tiết đầu tiên đã bắt đầu,
Tôi mất đi toàn bộ sức lực. Cơ thể tôi cảm thấy nhẽ bẫng.
Tôi lờ đờ bước đi hướng tới cánh cửa gỗ ở lối ra vào lớp tôi. Nhưng chỉ vài bước tôi đã gục xuống. Cùng với nỗi đau quằn quại, tôi cố chống đỡ bản thân mình dậy, nhưng thể xác đã không còn lắng nghe theo mệnh lệnh của lí trí nữa rồi.
……
Đầu tôi đau quá.
Phải chăng đó là do tấm mền của tôi?
Nóng chết đi được.
Cũng có thể tôi đã quên bật máy điều hòa lên?
Tôi mở mắt ra. Phòng ngủ của tôi thật yên ắng một cách lạ thường.
Lưng tôi căng cứng ra, và tôi phải tốn mất cả phút ưỡn người chỉ để xoay sở ngồi dậy.
“Bóng đè à?”
Tôi thở ra, dựa lưng vào tường.
Mình đã ngủ được bao lâu rồi?
Kim chỉ giờ trên đồng hồ tôi vừa chạm tới con số 5. Vẫn còn một khoảng thời gian cho tới lúc phải đi học, nhưng tôi không có dự định quay trở lại giấc mộng ấy.
Dưới vòi nước lạnh, tôi rửa sạch những giọt mồ hôi còn lại trên cơ thể mình. Sau đó tôi ra bếp, ăn chút bánh mì nướng với đồ ăn dư ngày hôm qua.
Mọi chuyện thực sự chỉ là mơ thôi sao?
Tại sao nó lại có cảm giác thật như vậy?
Trong trí nhớ của mình, nó như thể chuyện đó vừa xảy ra ngay tức thì.
Tâm trí tôi giờ đây chỉ mòn mỏi muốn xác nhận một điều và chỉ một điều duy nhất.
…
“Jiang Muqing, đừng có làm điều gì dại dột hết. Làm ơn, mình xin bạn đấy!”