Chương 11: Chủ nào tớ nấy.*

Nguyên gốc tiêu đề là “Con mèo hung hãn, cô gái hung hãn”


Cô gái ấy có thể nhìn thấu vỏ bọc kĩ lưỡng của tôi đằng sau cánh cửa gỗ dày đặc kia ư? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Jiang Muqing lại có thể đáng gờm hơn cả ông Trưởng khoa điều hành năm nhất.


Vậy ra môn sinh đã vượt qua cả sư phụ rồi sao? Hay đó chỉ đơn thuần là bản năng của phụ nữ khi đối mặt với đàn ông?


Những câu từ của tôi, chất chứa biết bao súc cảm nồng thắm, chắc chắn sẽ làm siêu lòng bất kì cô gái anime nào. Nhưng có vẻ như nó không có tác dụng khi đối thủ lại là một đứa con gái ngoài đời thật.


Có vẻ như hôm nay Jiang Muqing sẽ không mở cửa cho tôi vào rồi.


Sự thông minh và cứng đầu của con gái ngoài đời thật thực sự bỏ xa anime.


Kế hoạch ban đầu tôi đã đặt ra nhằm giải quyết Jiang Muqing một cách chớp nhoáng chính thức bị thất bại.


Bây giờ chắc tôi đã bị ghét bỏ hoàn toàn rồi nhỉ?


Cô gái tự ái này đã bị đẩy ra rìa vực thẳm bởi sự ngu xuẩn của bản thân tôi, và bây giờ tôi chẳng có cách nào để kéo cô gái ấy quay trở lại.


Nhưng thứ mà tôi có thể dám chắc được, chính là việc Jiang Muqing đã bình tĩnh trở lại. Cô nàng đã không làm việc gì nguy hiểm khi ở nhà quá lâu như vậy.


Tôi sẽ giao bài tập về nhà của Jiang Muqing cho cái bạn học ở phòng 213, và nhờ cô ấy để mắt tới Muqing. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.


Tôi nhấn vào cái chuông cửa phòng 213.


“Ring ring—”


Hình như cánh cửa ấy bật mở ra vài giây ngay sau khi tôi vừa nhấn chuông thì phải.


Chẳng lẽ cô gái này đang quan sát tôi cưa cẩm Jiang Muqing sao? Cô ta chắc cũng thấy màn tỏ tình thất bại của tôi ở khúc cuối rồi nhỉ.


Tôi bỗng cảm thấy ngượng, nhưng rồi tôi nhận ra việc đó chẳng có gì là nghiêm trọng cả. Kể cả hai chúng tôi có học chung một ngôi trường đi chăng nữa, tôi chưa bao giờ nghe giọng của cô gái ấy trước kia. Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau sau buổi hôm nay.


“Vậy ra cậu đây chính là Lu Fan đó sao?!


Cô nàng kêu lên bất ngờ cả trước khi cánh cửa được mở ra.


Bởi vì sự cố ở hội trường hôm bữa, tên tôi bây giờ có lẽ cũng đã được lan truyền rộng rãi ngang hàng với Jiang Muqing rồi.


Cô gái đó có một khuôn mặt với những điểm rất đặc trưng cùng với một mái tóc ngắn ngang vai. Cô mặc một chiếc áo thun trắng với họa tiết là các con vật hoạt hình, và một cái quần jean ngắn ở dưới.


Quả là một bộ trang phục hoàn hảo. Vóc dáng ngây thơ, dễ thương pha chút hương trưởng thành và quyết rũ.


Chiếc áo thun trắng ôm sát những đường cong mềm mại của cô gái, và chiếc quần jean ngắn cũn ấy cũng trơ trẽn show ra đôi chân trần trắng như tuyết của cô.


Mặc dù tôi không có hứng thú với con gái lúc này, tán chuyện đôi chút cũng chẳng chết tróc gì.


“Đúng vậy.”


Tôi cười cay đắng.


“Cậu thật sự rất là can đảm khi làm những việc đó trước mặt toàn trường đấy.”


Đôi mắt của cô gái lóe lên lấp lánh.


Một người nào đó thực sự ngưỡng mộ cái gánh nặng phiền phức, xuất hiện từ hư vô và đang cố bẻ gãy lưng của tôi sao?


Tất nhiên, không cần thiết phải giải thích tất tần tật mọi chuyện với một người ngoài như thế.


“Đây là bài tập về nhà của người đang ở trong căn hộ 212 Jiang Muqing, làm ơn hãy chuyển thứ này đến cho cô ấy.”


Tôi ngó lơ sự phấn khích của cô gái, và bàn giao lại tập tài liệu.


*BOOM!*


?!


Jiang Muqing mở cửa phòng mình ư? Bộ tôi đang mơ sao?


“Có vẻ như mình không giúp được gì được cho bạn rồi…”


Cô gái tóc ngắn ấy mỉm cười tinh nghịch.


Tôi cố quay đầu lại nhìn, nhưng một lực khổng lồ đã nắm lấy balo của tôi, kéo tôi vào trong căn phòng 212.


Vị tiểu thư vừa kéo tôi vào với một sức mạnh quái vật như thế đóng sầm cửa lại. Cô sau đó đưa mắt lên cái mắt thần trên cửa, quan sát tình hình bên ngoài.


Đây là phòng của một cô gái sao?


Đôi mắt của tôi đảo xung quanh căn phòng.


Thông thường mà nói, phòng ngủ của một cô gái phải sạch sẽ, ngăn nắp, và thoáng mát, cùng với đó là một mùi thơm nhè nhẹ phảng phất trong bầu không khí.


Nhưng cái quái gì thế này?


Bàn cà phê và sàn nhà phòng khách thì bị bao phủ bởi vỏ bánh snack. Những lon bia và nước ngọt rỗng thì được chồng chất ở góc căn phòng.


Ở đó còn có các mảnh vụn thức ăn rơi rớt dưới sàn đã mốc meo hết lên, tạo thành một cái mùi khó chịu.


Điều làm tôi còn ngạc nhiên hơn nữa, đó chính là một con mèo mun đi lại trong căn phòng. Nó đôi lúc lật những vỏ bánh lên, tìm kiếm những vụn thức ăn còn sót lại.


Theo bản năng tôi bịt mũi lại.


Cô gái quay người lại.


Lưng cô dựa vào cánh cửa, và nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt.


Mái tóc rối bù của cô rũ xuống vai, cùng với chiếc váy trắng bạch đã bị vấy bẩn từ khi nào.


“Lu Fan, Em cảm thấy như sinh khí đời mình đang bị rút cạn đi mất.”


Khuôn mặt của cô gái thì nhợ nhạt, xanh xao, còn đôi môi của cô thì khô khan và nứt nẻ. Hai con mắt cô đã bị những quần đen bao phủ và sưng phồng lên. Đôi mắt vô hồn, rỗng tuếch ấy che kín ý định của cô gái, và tôi không tài nào để có thể “biểu diễn” được.


“Ểh?”


Tôi không hiểu lời nói của cô ấy.


“Nếu bây giờ em chết đi, Lu Fan chắc chắn sẽ đi tìm những cô gái khác, giống như lúc nãy.”


Cơ thể cô bắt đầu run rẩy, và đôi chân mảnh khảnh của cô không thể chịu được sức nặng ấy thêm được nữa.


“Lúc nãy?”


Lúc nãy tôi đã làm gì nhỉ?


“Việc anh vừa ngoại tình đấy.”


Cô ấy trông giận dữ.


“Um, mình không nghĩ là hai chúng mình có hẹn hò với nhau ngay từ lúc ban đầu.” Tôi thở dài.


Vậy là chỉ cần nói chuyện với những cô gái khác thì được tính là ngoài tình sao? Nếu đây thực sự là chứng tự ái thì chẳng phải việc đó hơi quá cực đoan sao?


“Em biết là Lu Fan không thích em.”


Mặt cô gái cắt không còn một giọt máu.


“Bạn làm ơn dừng lại được chưa? Đó chỉ là một câu nói đơn giản thôi mà. Mình thích cậu. Như vậy được chưa.” Tôi nhìn cô gái đầy lo lắng.


“Thật ư?”


Cô gái cười hờ hững.


“Thật sự.”


Tôi tự tin nhìn thẳng vào mắt của cô gái.


“Lu Fan, Em sắp chết đến nơi rồi. Em cảm thấy từng thớ da thớ thịt đang kêu gào cháy bỏng… Tất nhiên con tim em cũng đau còn hơn thế nữa…” Cô nàng dùng hai tay giữ chặt lồng ngực mình.


“Bạn có bị đau ở đâu không? Mình nghĩ chúng ta nên đi tới bệnh viện.” Bệnh cảm của cô nàng có vẻ như trở nên trầm trọng hơn.


Cũng có thể cô gái hành động thái quá như thế này là do bệnh cảm của mình?


“Đã quá trễ rồi. Cái cơ thể này không thể được cứu chữa nữa rồi. Dù gì thì em cũng đã chịu đựng quá lâu rồi.” Cô nàng chập chững bước về phía tôi. Vì một lý do nào đó mà bầu không khí trở nên nặng nề và tiêu cực.


Cô gái ấy nhìn tôi như thể cô đang đứng trước ngưỡng cửa của tử thần, đấu tranh giành dựt sự sống.


“Em sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng. Nếu anh thực sự thích em, thì hãy chết cùng em.” Cô gái nắm lấy tay tôi.


“Bạn đang nói cái quái gì vậy?” Tôi cảm thấy như cô nàng đang hóa điên lên.


Kể cả khi bạn có thực sự yêu thích ai đó đi nữa, nhưng hầu như chắc rằng bạn sẽ không chết cho cô ấy. Con người không giống như bọ ngựa hay nhện, chúng ta không đặt việc sinh sản làm ưu tiên hàng đầu như những loài kia.


Để bồi bổ cho bạn tình của mình, bọ ngựa và nhện sói đực dâng hiến toàn bộ, kể cả cơ thể của mình.


“Mình nói bạn rồi, bạn sẽ không chết, và mình cũng vậy. Làm ơn hãy nhận thức trở lại đi!” Tôi thả đống bài tập xuống sàn, đỡ lấy nắm đấm của cô gái.


“Lu Fan, Em đã trao cho anh cơ hội…”


Cô gái mạnh bạo giật ra khỏi cái nắm của tôi.


Sau đó Jiang Muqing chạy vào căn bếp ở phía đối diện. Khi cô nàng trở ra, trên tay cô là một hộp gỗ chất đầy những con dao bếp.


Cái hộp đó chứa ít nhất cũng phải đến bảy tám con dao. Dao rựa (dao bổ), dao gọt trái cây, kéo, dao gọt vỏ…


“Chờ đã, cô đang làm cái gì đấy?”


Tôi bất giác lùi lại.


“Đừng có chơi đùa với dao chứ, mấy thứ đó rất dễ để khiến ai đó bị thương đấy!” Tôi la lên cảnh báo.


“Lu Fan sẽ không bị ai đó cướp đi mất. Kể cả khi anh ấy không thích tôi thì anh ấy cũng sẽ không rơi vào tay của những người khác.”


Cô gái nhẹ nhàng rút ra một con dao, và bắt đầu tiến về phía tôi.


Hình dáng Jiang Muqing đang cầm con dao kia như thể được bao phủ bới một cái aura mạnh mẽ đầy sát khí. Tim tôi tràn ngập nỗi sợ hãi từ cái áp lực kia.


“Không, không…”


Tôi muốn phóng tới và ngăn cô nàng lại, nhưng ý chí tàn sát của cô khiến cho việc tiến lại gần bất khả thi.


Con mèo mun, lúc trước còn đang nhai tóp tép những mẩu thức ăn vụn, có vẻ như cũng bị ảnh hưởng bởi cái cảm súc của chủ nhân mình. Nó grừ grừ đe dọa.


“Mèo-gầm! mèo-gầm!” (ờm, trans vậy chắc là chuẩn nhể :v) ‘Meo-roar! Meo-roar!’


Nhìn như thể nó vừa thức tỉnh bản năng săn mồi của họ hàng nhà mèo cổ xưa vậy.


Lông của con mèo dựng ngược lên, điên cuồng cổ vũ cho chủ nhân của mình.


Con mèo hung hãn, cô gái hung hãn, và tôi, sắp phải lãnh đủ.


Làm thế nào mà tôi lại có thể ngu xuẩn tới mức đó chứ, suy nghĩ đây chỉ là một cô gái tự ái vô hại thôi ư?


Thật là một trò đùa. Tự ái kiểu gì mà lại thành ra như thế này cơ chứ?