Chương 14: Thành phố của tôi, đen và trắng.

Hằng ngày, trên đường đi từ trường về nhà, tôi luôn lặng lẽ quan sát thành phố nhộn nhịp của mình.


-


Những người bộ hành và các phương tiện giao thông tranh giành nhau trên cùng một con đường chật hẹp ấy. Những tòa nhà cao tầng thay nhau mọc hai bên vệ đường, vươn lên như những chiếc răng và móng vuốt của trái đất, chuẩn bị nuốt trọn cả bầu trời này trong tíc tắc.


Những thành phố như nắm giữ trong tay toàn bộ sức mạnh của thế giới này.


Ở đâu có thể xây nhà được thì chắc chắn nó sẽ được xây. Ở đâu có thể xây rào được thì chắc chắn nó sẽ được xây. Không cần cân nhắc về vẻ mỹ quan của nó, chỉ đơn giản là xây dựng dựa trên tính hiệu quả và năng suất.


Nhìn lại những công trình kiến trúc xưa cổ đang được bảo tồn còn sót lại của các triều đại Trung Hoa, mỗi ngôi nhà hay mỗi kiến trúc gì cũng đều được chạm khắc và trang trí thật công phu. Mọi nẻo đường đều được lát ngay ngắn và gọn gàng, thẳng tắp và chắc chắn.


Nhưng còn chúng ta thì sao? Chẳng lẽ chúng ta sẽ để lại cho thế hệ sau nối tiếp chúng ta một thế giới ghê tởm chỉ toàn bê tông với cốt thép.


Một thiên niên kỷ sau (1000 năm), con cháu của chúng ta sẽ cảm thấy như thế nào khi chúng khai quật lại các thành phố và đô thị của chúng ta?


“Có lẽ là một bãi phế thải cũ kĩ chăng?”


Bọn chúng sẽ cẩn thận lấp lại lớp bùn đất, bỏ qua cả một kỷ nguyên nhân loại. Thời đại của chúng ta sẽ bị chìm vào quên lãng.


Nếu bằng cơ may nào đó, thế giới của chúng ta được lưu trữ lại trong kho dữ liệu của chúng, và không bị xóa bỏ đi, thì bọn chúng sẽ gọi chúng ta bằng tên gọi gì?


“Thời kỳ hủy diệt của hạt nhân”.


Hay là “Thời kỳ thoái hóa vô hạn”.





Màn đêm buông xuống trong lúc ánh mắt trời đang chìm dần về phía chân trời.


Bên dưới bầu trời đêm ấy, vô số những những thành phố lấp lánh, phát sáng rực rỡ. Tôi đi dọc theo những con phố cùng với chiếc balo đang đeo trên vai.


Riêng tối nay, tôi mua nhiều đồ tạp phẩm hơn thường ngày, bởi vì chúng tôi sẽ có thêm một miệng ăn nữa.


“Fan, thật kì lạ khi cháu tới đây trễ như vầy. Cô cũng đã bán hết tất cả rau củ cho ngày hôm nay rồi.”


“Nhưng may mắn thay, cô có dành một chút cho cháu đây này!”


Cô bán hàng vui vẻ vẫy tay với tôi.


“Cảm ơn cô nhiều, cô Wang. Con cũng cần một vài trái cà chua, và có lẽ là vài nhánh cần tây…”


“Hôm nay nhà con có khánh tới sao?”


Hếếếếế, cái phản ứng mau lẹ này.


“Về cơ bản thì đúng vậy ạ.”


Tôi cười thờ ơ.





Đậu hũ của dì Zhang, thịt và bít tết của bác Niu, rau của cô Wang, bánh mì của cô Bai, mì của Chú Li…


Trong khu chợ nhỏ này, quay đi quay lại cũng chỉ có từng ấy con người. Bọn họ bán những sản phẩm của mình với những mức giá khác nhau, và tôi ngẫu nhiên lại trở thành khách hàng trung thành của họ. Bọn họ đều biết đến tôi từ khi tôi còn rất nhỏ, và đã từ lâu nhớ hết danh sách mua hàng của tôi.


Một chàng trai trẻ đơn độc đi mua hàng thật sự đáng nhớ đến vậy sao?!


Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng có mấy người ở tuổi tôi đi mua sắm thường xuyên ở chợ cả.


Nếu là mẹ tôi đi mua đồ, bà sẽ đi hết vòng quanh cái khu chợ này và chọn mua từ người bán hàng đầu tiên bà thấy được. Nhưng tôi thì lại dính với chỉ duy nhất một vài người bán hàng cố định.


Khi đàn ông đi mua sắm, họ thường vạch ra một kế hoạch cụ thể về thứ mà họ sẽ mua. Thời điểm khi tôi bước chân vào khu chợ, là thời điểm mà tôi biết tôi sẽ phải mua những thứ gì rồi.


Trong khoảng thời gian cỡ độ một năm trời, tôi đã hoàn tất biến hình thành một “bà nội trợ” điển hình, làm thoái hóa sự nam tính của tôi.


Tôi hoàn toàn nắm được khẩu vị của mẹ tôi và cả khẩu phần thịt của tôi nữa. Bởi vị các sản phẩm tươi sống sẽ có vị ngon hơn, tôi thường nấu những thứ tôi vừa mới mua trong cùng một ngày hôm đó.


Còn trong tủ lạnh, tôi cũng chứa một lượng thức ăn đủ cho nửa tuần để tiết kiệm thời gian và công sức.


Còn cho vị khách tối hôm nay, khẩu phần ăn của cô ấy có lẽ sẽ không quá lớn. Nhưng tôi vẫn mua một lượng đồ ăn lớn và đa dạng.


Tôi rút cục cũng trở về trước cửa nhà với hai tay đầy ắp hàng tạp phẩm.


“Chúng ta sẽ ăn cho đã ngày hôm nay. Đây được tính là trách nhiệm của chủ nhà mà phải không?”


Tôi thì thầm vời bản thân mình. Lúc này tôi chắc phải nhìn y như một tên bị ảo giác nhể.


Đây chỉ đơn giản là đối đãi với khách thôi, không có ẩn ý gì hết.





Khi Jiang Muqing hoàn tất việc truyền dịch, cô ấy không trở về nhà, nhưng đến ở chung với nhà tôi.


Tôi không muốn điều này.


Tôi không nhưng những thằng đực rựa khác, người sẽ nhảy cẫng lên đầy vui sướng.


Đây chẳng phải chiến thắng vẻ vang gì trong danh mục lãng mạn chốn học đường. Mỉa mai thay nó chỉ khiến tôi chìm sâu hơn vào lo lắng và buồn rầu.


Tôi là con người duy nhất biết về sự nguy hiểm của Jiang Muqing.


Một ngày nào đó, cô gái ấy sẽ thật sự nắm lấy con dao và bắt đầu chặt chém những người xung quanh như một người điên.


Tôi lại càng không muốn nói cho cô ấy biết nơi tôi sống. Nếu lỡ như cô ấy tới nhà tôi một ngày nào đó và làm việc kinh khủng tới gia đình của tôi thì sao?


Nhưng mẹ tôi chẳng hề biết một chút gì về điều đó cả.





Thời gian cũng khá trễ rồi. Tôi quyết định sẽ hộ tống cô gái về nhà của cô, và học hành cả đêm một khi tôi quay trở về nhà. Nhưng mẹ tôi lại có một ý tưởng khác.


Cô gái nghe có vẻ như đang cố tỏ ra khách sáo, nhưng mẹ tôi không phải loại người như thế. Bất kể thứ gì phát ra từ miệng mẹ tôi, đều đến từ chính trái tim của bà.


“Qing, đến ở nhà của cô cho tới khi cháu khỏe hơn nào. Cô sẽ rất là lo lắng nếu để cháu về nhà trong tình trạng như thế này.”


“Cô cũng đã nói với phụ huynh của cháu rồi, và họ cũng ổn với việc này.”


Jiang Muqing giật mình đôi chút. Cô ấy khẽ nhìn mẹ tôi, trước khi đảo mắt lại về phía tôi.


Bộ cô đang mong chờ quyết định của tôi sao?


Đồng thuận, hay từ chối.


Tôi đấu tranh tư tưởng. Nếu đó là một cô gái bình thường, tôi sẽ chẳng có bất cứ vấn đề gì. Họ hàng và bạn bè cũng đã ngủ nhờ ở nhà tôi trước kia. Kể cả chuyện đó có một chút bất tiện, bọn họ còn có thể chấp nhận được.


Nhưng còn Jiang Muqing thì…


Khuôn mặt vô cảm của cô tiểu thư làm cho người mẹ hăng hái của tôi cảm thấy một chút lúng túng. Mẹ nhìn tôi, sau đó lại nhìn cô gái. Một thứ gì đó vừa bị chập trong não của mẹ tôi.


“Nếu Qing thật sự đến nhà cô ở, thằng Fan đây chắc sẽ vui mừng như điên có đúng không nào?”


Tôi quay lại và nhìn chằm chằm vào cô gái với biểu cảm chát chúa.


“Đúng vậy, con sẽ phát điên lên đấy.”


Shit, bộ tôi nói quá lớn sao?





“Việc đó cũng ổn với cháu. Cảm ơn cô Lu.”


Dưới ánh đèn đường lờ mờ, khóe miệng của cô gái nhỉnh lên.


Cô có vẻ như đang cười rất rạng rỡ.