Chương 20: Ý nghĩ của sự tồn tại.

Ngày hôm nay, tôi nghĩ về một câu hỏi. Tại sao tôi lại ở đây?


Trong cái thành phố này, cuộc đời học sinh của tôi chỉ xoay quanh ba khu vực chính đó là: căn tin trường, lớp học và nhà.


Tôi lo âu về điểm số bản thân. Tôi nghĩ ngợi về cái tương lai mờ mịt của mình, và có một cảm giác như tôi đang sùng kính nó quá mức.


Tại sao tôi lại ngồi ở nơi đây, nghĩ về mai này mình sẽ như thế nào? Trích trong cuốn sách vật lý dày cộm của tôi, nguyên lý bất định của Heisenberg, là mọi thứ đều có thể tồn tại gần như ở bất kì đâu trên thế giới. Vậy tại sao tôi lại ở đây?


Không nghi ngờ gì về sự ra đời của tôi, nó chính là một phép màu. Tất cả những tiên nhân của tôi đã phải làm những việc nhất định vào ngay khoảng thời gian chính xác ấy, và không được sai lệch một ly nào.


Suy nghĩ về nó. Nếu trong toàn bộ cây gia phả gia đình tôi có một đoạn gen nhỏ nào đấy bất thường, số phận của tôi sẽ bị bóp méo một cách trầm trọng.


Tôi sẽ chẳng được xuất hiện trên cái thế giới này. Mà thay vào đó sẽ có một người khác thế chỗ của tôi.


Có nghĩa là mỗi người trong số chúng ta, đều là một loại phép màu nào đấy.


Tất cả mọi người, tất cả gia đình trong khu vực địa lý này gắn kết lại với nhau tạo thành một quốc gia mang tên Trung Quốc. Biết bao nhiêu con người đã sinh ra và chết đi để gầy dựng lên đất nước chúng ta ngày nay.


Toàn bộ 221 quốc gia trên thế giới được hình thành xuyên suốt chiều dài lịch sử của nhân loại.


Ngoài con người, còn có những loài động vật, thực vật, côn trùng, vi khuẩn,… Bọn chúng đã xuất hiện trên quả địa cầu này còn sớm hơn cả chúng ta, và là cội nguyên của sự sống.


Để sự sống có thể tồn tại được hoàn toàn dựa trên sự tạo dựng của Trái đất này. Kể cả nó có là ngẫu nhiên của ngẫu nhiên đi chăng nữa.


Để có thể tạo nên một môi trường có thể sinh sống được, nhiệt độ phải đạt một khoảng vừa đúng, hành tinh của chúng ta cũng cần phải có từ trường, và hình thành một tầng ozone cũng như tầng khí quyển.


Nó giống như vườn Eden, được trao tặng cho loài người bởi Chúa trời.


Tuy vậy, lý thuyết vụ nổ lớn (big bang) hoàn toàn đẩy tầm hiểu biết của chúng ta tới ngưỡng cực.


Nguồn gốc trước khi xuất hiện vũ trụ này? Loại thiên tài khoa học nào có thể giải thích cho tôi chuyện đó đây? Trong khi đó thì lại chẳng có bất kì lời lý giải hay những cuộc nghiên cứu nào có ý nghĩa hết.


Tuy nhiên, hiện thực là chúng ta – loài người – đã tự tay mình kiến tạo nên cái thế giới này, vực dậy khỏi thời kì đồ đá, hình thành xã hội và văn hóa.


Lý do chúng ta tồn tại ở nơi đây, chính là bởi bản chất của thời gian đã trao cho chúng ta, ý nghĩ thật sự của sự tồn tại.





Tất nhiên, cũng có vài trường hợp ngoại lệ. Nếu xuất hiện một vật phẩm không tuân theo các quy luật của tự nhiên, thì cả vũ trụ này sẽ mất đi tính cân bằng của nó, và sụp đổ.


Một ví dụ điển hình sẽ là cây trượng “lời thì thầm của Elena” tôi đang giữ trong tay đây.


Một cách ngây thơ, tôi cứ nghĩ khả năng duy nhất của nó là hồi phục một số lượng lớn máu, trong khi chỉ tiêu hao một lượng mana cực thấp. Nhưng khi tôi sử dụng thanh kiếm ngắn của chiến binh, và chặt chém con báo Cougar xuống còn nửa cây máu, cây trượng lại hồi phục chẳng được bao nhiêu máu hết.


Một cú tát của con báo Cougar dễ dàng thổi bay một phần sáu cây máu của tôi. Tuy nhiên, khi tôi sử dụng cây trượng của mình, tôi chỉ có thể hồi phục một phần máu tỉ lệ với số máu còn lại của con quái vật.


Có nghĩa là, lượng máu tôi đang có sẽ luôn bằng lượng máu còn lại của đối thủ*. Còn về lượng mana sử dụng thì cực kì thấp, đến nỗi tôi nghĩ rằng mình có thể sử dụng nó vô hạn lần.


Okay câu này nghe có vẻ hơi khó hiểu một chút, ý tác giả muốn nói là nếu đối thủ còn nửa cây thì mình cũng sẽ còn nửa cây máu (tỉ lệ), chứ không phải tính theo đơn vị máu (số) của đối thủ.


Vậy thì, miễn sao tôi không bị one-hit bởi kẻ địch, bọn chúng sẽ chẳng bao giờ có thể giết chết tôi được. Nhưng khoảng khắc tôi gây thiệt hại cho chúng, số lượng máu của tôi sẽ được cân bằng lại ngang với tỉ số máu hiện tại của quân địch, và sau cùng thì tôi sẽ là người phải bỏ mạng trước.


“Người chơi sử dụng cây trượng để phóng ma thuật, kết thúc khát vọng chiến đấu của cả hai bên tham chiến.”


Tôi cuối cùng cũng hiểu ra được ý nghĩa thực sự của nó. Miễn là tôi chỉ sử dụng cây trượng này để hồi lại máu, tôi sẽ không chết trong trận chiến. Nhưng ngay khi tôi tấn công đối phương thì tôi chắc chắn sẽ bỏ mạng.


Vậy nên tôi sẽ chẳng bao giờ có thể giết con báo Cougar trưởng thành ngay trước mặt mình. Cây trượng loại thường của tôi chẳng thể nào hồi phục kịp với lượng sát thương mỗi lần cào của nó, và “lời thì thầm của Elena” lại chỉ có thể hồi phục một phần sáu số máu còn lại của nó.


Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ cứ phải spam hồi máu. Một khi tôi rơi vào vùng one-hit, tôi sẽ chết ngay lập tức.


“Cái thể loại nhảm nhí gì thế này!”


Tôi dừng tấn công. Cái kĩ năng ngu ngốc này dường như chẳng có ích lợi gì hơn ngoài việc tự bảo vệ chính mình. Tôi nên để nó giết mình, và hồi sinh lại vào làng Tân thủ. Tôi sẽ lấy lại cây trượng cũ của mình , và quay trở lại với việc farm những con báo Cougar non.


“Thôi mày cứ giết tao đi, cho tao quay trở lại giết những con báo Cougar non kia. Tao không muốn phải làm bài thi cuối kì với cái tâm trạng như thế này…”


Nhưng ngay lúc ấy, một luồng cực quang dữ dội màu đỏ rực phóng ngang đầu tôi, và ngay lập tức thiêu rụi con báo Cougar ra thành tro.


“TràCamMậtOng, Pháp sư Lv.2. Nhận được Da báo Cougar x1, XP +10.”


“Hế, cái thể loại người nào lại đi đặt tên cho nhân vật của mình là NướcDãiCá chứ?”


Bảng chat của tôi bật lên một dòng chữ với các kí tự dễ thương màu hồng.


Nhân vật của cô ấy xuất hiện trước mặt tôi.


“Này cô đang làm cái gì thế hả? Cô vừa mới trộm con báo Cougar của tôi đấy!”


Tôi giận dữ gõ.


“Dù gì thì anh cũng có làm gì được nó đâu, với một thanh kiếm như thế kia. Còn về tiền công, tôi sẽ lấy các vật phẩm vậy, hahahaha!”


Cái phông chữ và giọng điệu màu hồng của cô ta bắt đầu khiến tôi khó chịu rồi đó.


“Cô bị mù à? Không những tôi có thể giết chết nó mà tôi còn cân luôn cả cô được đấy.” tôi chế nhạo.


“Vậy thì tới đây nào. Tôi không phiền gửi anh quay trở lại làng đâu.”


Tông giọng của cô vẫn còn xem thường tôi.


Tôi nhanh chóng uống vài bình máu và mana. Tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho việc này, lo sợ về một vài người chơi sẽ đi troll tôi.


Kì diệu thay, “lời thì thầm của Elena” cực kì hiệu quả khi đối đầu với phân lớp pháp sư, loại với lượng mana ít ỏi và sát thương cao.


Cô gái pháp sư ấy cẩu thả bắn một quả cầu lửa về phía tôi. Một kĩ năng kéo cả thanh máu của tôi xuống chỉ còn vài đơn vị máu. May mắn thay dạo gần đây tôi đã đổ vài điểm kinh nghiệm vào kháng ma pháp.


Tôi hồi phục lại đầy cây máu với “lời thì thầm của Elena”.


“Anh đang đùa tôi đấy à…”


Cô gái rõ ràng là đang sốc bởi tốc độ hồi phục của tôi.


Tôi cười nhan hiểm, và chém một phát vào người cô pháp sư. Một phần tư cây máu của cô cũng theo đó mà bốc hơi.


Chỉ số phòng thủ của pháp sư ngạc nhiên thay là cực kì thấp. Tôi lại càng có thêm tự tin về năng lực của mình.


“Thứ gì cho anh nhiều máu tới thế?!”


Cô nàng rõ ràng là không biết về khả năng của cây trượng trong tay tôi.


Cô pháp sư vội vã nốc vài bình potion, và bắt đầu bắn xối xả vô số ma pháp và các đòn tấn công về phía tôi. Để duy trì tỉ lệ, tôi không dùng cây kiếm của mình để phản công lại.


“Việc này thật nhảm nhí…”


Cuối cùng, cô nàng pháp sư cũng đã sử dụng hết toàn bộ bình mana của mình, và trở nên bất lực.


“Đừng có lại gần…”


Cô gái bắt đầu run rẩy sợ hãi.


“Bộ cô không nghe tôi nói gì sao? Đây chính là sức mạnh. Nghĩ lại việc cô dám mang tôi ra làm trò đùa, thật ngu xuẩn…”


Tôi tuốt lưỡi kiếm của mình ra và đi tới chỗ cô gái, chậm rãi vung nó.


“Anh có thể làm ơn đừng giết tôi có được không, tôi chưa chết lần nào hết…”


Cửa sổ chat của tôi tràn ngập những biểu tượng cảm súc.


“Đéo.”


Tôi giữ một nụ cười nhẹ trên môi.


Thứ con gái nào lại đi chơi ba cái game khỉ này chứ? Tôi sẽ tra tấn tên béo 40 tuổi sống ở tầng hầm người tạo ra cái nhân vật con gái này, nhưng sử dụng phông chữ hồng và biểu tượng cảm súc ư? Tôi thật chẳng thể chịu nổi những người như vậy!


Tôi chém xuống.


“Aaah—”


Cô ta làm như nó đau thật sự ấy.


Tôi chém xuống thêm lần nữa.


“Aahh—Làm ơn dừng lại! Tôi cầu xin anh…”


“Đủ rồi đấy man. Đây chỉ là một trò chơi thôi, không phải chuyện sống chết hay là gì đâu mà làm quá lên thế.”


Người này thật sự diễn sâu quá mà.


Có một quả tim làm bằng thủy tinh như thế, và lại thiếu cẩn trọng đi khiêu khích những người khác đánh nhau với mình? Tự đào lỗ mà chui xuống đi là vừa.





Vào nhát chém cuối cùng, tôi, một tu sĩ thấp kém, được trải nghiệm lần đầu tiên cutscene chiến thắng. Tôi cảm thấy cực kì bá đạo.


“NướcDãiCá, Lv.1 tu sĩ, kết liễu TràCamMậtOng, Lv.2 pháp sư.”


“Thu được: Da báo Cougar x34, Thịt báo Cougar x76, XP +1000”


“Chúc mừng, NướcDãiCá, bạn đã trở thành một Lv.2 tu sĩ”





Sự tồn tại là có thật. Dù bạn có tận dụng nó hay không, đó là tùy bạn chọn lựa.