Chương 21: Tứ “Lu Fan”

Những thứ cảm xúc gì khi của một thằng học sinh sau khi hoàn thành một bài kiểm tra khó?


Một vài sẽ lo lắng và bồn chồn; số thì lòng đầy ắp những mong đợi và khao khát. Số khác thì vẫn lạnh lùng và chẳng quan tâm là bao, và một phần sẽ tỏ ra vẻ kiêu ngạo của mình. Trong tâm trí tôi, tuy nhiên, lại khác biệt với những người còn lại đôi chút sau những bài kiểm tra. Nó tĩnh lặng như một dòng sông, lặng lẽ xuôi theo đồi núi.


Sau khi điền đầy đủ họ tên, lớp, và kí số học sinh (ID), toàn bộ cơ thể của tôi như hòa làm một vào tờ giấy mỏng ấy. Não của tôi hoạt động hết công suất để giải quyết các vấn đề, và tôi bỏ qua hoàn toàn các khái niệm về thời gian và không gian.


Nó y hệt như những bộ tiểu thuyết kiếm hiệp, khúc vị sư phụ già truyền thụ hết toàn bộ lượng kiến thức và kĩ năng của mình cho môn đồ của mình. Tôi hoàn toàn rơi thẳng vào móng vuốt của tờ kiểm tra. Và khi thời gian gần kết thúc, tôi sẽ hoàn tất hết thảy những vấn đề ngay khi tiếng chuông vừa điểm.


Mỗi lần tôi hoàn thành một bài kiểm tra, tôi nhắm chừng những câu nào tôi đã làm sai, và chỗ mà tôi đã làm ẩu. Kể cả tôi không nhìn vào tờ đáp án, tôi vẫn có thể phán đoán trước được số điểm của mình là bao nhiêu.


Có một vài người bảo rằng họ bị phân tâm trong suốt giờ kiểm tra; bị giáo viên nhìn chằm chằm nên không thoải mái, bồn chồn và lo lắng, những học sinh bên cạnh nộp bài quá sớm, bị phá mất đà làm bài…


Nói thật, những con người rắc rối đó không nên xếp chung với những học sinh cần cù, chú tâm kẻo làm xấu mặt những học sinh thực thụ.


Khi tôi còn học trung học, mỗi đợt kiểm tra, tôi luôn là đứa ngồi ở hàng cuối cùng lớp học. Cái thùng rác kinh tởm và bốc mùi nằm sát ngay bên cạnh tôi. Nhưng chỉ tới lúc tôi hoàn thành tất cả bài kiểm tra, xấp xỉ vài tiếng đồng hồ, thì tôi mới nhận ra một thực tế rằng tôi vừa mới làm xong bài kiểm tra quyết định cuộc đời mình trong một đống rác.





Theo như linh cảm của mình, tôi không làm quá tệ với những bài kiểm tra lần này.


Không lâu sau khi đợt kiểm tra kết thúc, điểm số và danh sách phân lớp đã được dán trên bảng thông báo.


Một khi đám đông những đứa học sinh đang háo hức đó thưa dần nơi cái bảng, tôi đi tới để xem số điểm của mình.


Trường tôi có khá nhiều người cũng cùng tên Lu Fan! Ngoài tôi ra lại còn có thêm ba đứa nữa.


Có vẻ như mang trên mình một cái tên thông dụng làm nảy sinh cả tá vấn đề cần phải đối phó. Đống phiền toái này chắc chắn sẽ theo tôi suốt đời cho mà xem.


Giờ thì kiểm tra kí số học sinh nào. Tôi dò tìm trên dưới băng qua cả một biển những dấu chấm gạch màu đen.


Lu Fan ở lớp D không phải là tôi, tạ ơn trời đất. Nếu lỡ như đúng là như vậy thì cả năm học hành cày cuốc của tôi sẽ trở nên vô nghĩa mất.


Lớp C tầng trung cũng không phải là nơi tôi được xếp vào. Phải chăng tôi được sắp vào lớp B? Tôi cảm thấy một chút phấn khởi.


Nhưng tên Lu Fan ở lớp B lại có kí số học sinh khác với tôi ở một kí tự duy nhất. Có khi nào các thầy cô giáo đã nhầm lẫn giữa các kí số không? Tôi đứng thờ người ra bối rối.


“Fan, mày vào được lớp A kìa! Mày thật tuyệt quá đi!”


Guotong bỗng dưng la lên.


“Cái gì? Việc đó là bất khả thi!”


Tôi chẳng thèm nhìn vào các con điểm của lớp A. Tụi quái vật đó có cái kết quả cao ngất ngưỡng mà người thường không thể nào đạt tới được.*


Không biết do tác giả cố tình hay vô tình, chứ câu này thật ra là một câu chơi chữ. “Người thường” tiếng trung là 凡人, phát âm là “fan ren”. Giờ ta quay trở lại tên của main chính là “Lu Fan”, Fan Ren, Lu Fan? Hiểu không? Tên đó đang tự nhận mình là người người kìa, hahaha. Ai đó làm ơn hãy hẹn hò với mình đi, mình cơ đơn quá


“Nhìn này, ngay chỗ này nè!”


Guotong chỉ lên danh sách.


?!


Tôi đã thấy nó. Nằm ở dưới cuối của lớp A, có một ai đó tên Lu Fan. Tên này có vẻ như chỉ biết cắm đầu vào học và học trong suốt cả năm qua. (Cuối cùng cũng cùng lớp với em yan :3)


“Haha, haha, haha—”


Tôi cười khúc khích như một tên điên, khuôn mặt tôi thì vặn vẹo và bóp méo.


Những đứa con gái gần tôi chạy toán loạn trong khi luôn miệng thét thành tiếng. Kể cả Guotong cũng lùi lại vài chục bước.


“Hmm, chuyện gì vậy?”


Khi tôi trấn an con tim đang trực chờ muốn nổ tung ra của mình, tôi nhận ra bầu không khí không thoải mái mà tôi vừa tạo ra cho những người xung quanh mình.


“Fan, điệu cười của mày thật sự quá đáng sợ. Nó như thể quỷ vương vừa trở về từ địa ngục[A1] vậy.”*


Chỗ này nó so sánh với Đông Phương Bất Bại trong Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung, khi anh/chị ta tu luyện thành công Quỳ Hoa bảo điển, cơ mà nghe bảo phải chặt c* mình đi này kia rồi chuyển giới các kiểu. sorry các thím chứ mình éo có thích gender bender :v.


“Đi chết đi! Tao chỉ đang ăn mừng thành công của tao thôi, và tao lại trở thành quỷ vương ư? Thật là một trò đùa. Nhân tiện, mày thi được vào lớp nào?”


Tôi đấm vào ngực tên đó.


“Tất nhiên là cùng lớp với cái thằng Fan đó rồi. Chúng ta sẽ là đôi bạn cùng bàn tốt xuyên suốt những năm cao trung này, anh bạn ạ.”


Tôi đã thấy tên của hắn chỉ vài dòng bên trên tôi.


Thật sự với tụi thiên tài mà. Thiệt tình tên này, chỉ học hành thêm một tuần hơn so với bình thường, vậy mà có thể ngang cấp với tụi lớp A sao? Tiềm năng của hắn thực sự không có điểm dừng mà. Nếu tên đó chịu học mỗi ngày như tôi đây, thì hắn sẽ vươn tới tầng cao nào nữa không biết?


“Haiz, có vẻ như tao thực sự không thể nào thả lỏng được nữa rồi. Là một tên đội sổ trong lớp A, tao có thể bị đá ra khỏi danh sách bất kì lúc nào.”


Tôi đã học hành chăm chỉ hơn so với trước kia. Bởi vì tôi không có được tài năng như tên Guotong kia, tôi phải tiếp tục tiến về phía trước, chậm và chắc.


“Fan, mày đã học hành rất chăm chỉ rồi.”


Guotong vui vẻ vỗ mạnh vai tôi.


“Chà, có vẻ như tao còn phải học hành chăm chỉ hơn nữa!”


Tôi lại cười khúc khích, đảo mắt lên xuống toàn bộ danh sách.


Tiếp theo, tôi tò mò tìm kiếm tên một vài đứa học sinh đứng top.


Chẳng phải thủ khoa năm ngoái Wang đăng ký vào khoa xã hội sao? Điểm số các môn tự nhiên của tên đó cao ngất ngưỡng, còn điểm các môn xã hội có vẻ như hơi lép vế. Nhưng có lẽ tên đó thích văn học hơn, tôi nghĩ thế.


Bạn học Li, người thuộc top mười bảng xếp hạng năm ngoái, vẫn trụ lại trong lớp A. Có vẻ như tên này sẽ là một đối thủ khá khó nhằn sau này đây.


Chà, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ chọn khoa tự nhiên. Tôi sẽ bám chặt lấy con đường này cho tới cùng.


“À, Fan, điểm số của nhỏ ấy đâu, Jiang Muqing ấy? Khá là lạ khi họ cho cô ấy xuất viện sao.” (khúc này trans hoàn toàn không hiểu thằng eng nó nói gì hết, nguyên văn 『“Hey, Fan, where’s the scores for that girl Jiang Muqing? It’s strange that they left her out.” 』)


Guotong dò hỏi.


“Mày có vẻ như khá quan tâm tới cô nàng nhỉ.”


Tôi cười ranh mãnh.


“Chả là, cô ấy có một thân hình khá nóng bỏng, và điểm số của cô nàng thì khỏi phải bàn cãi. Chẳng có mấy cô gái xinh đẹp có não cả. Mặc dù tao khá quan ngại tới những con quái vật ở lớp A, có thể tao sẽ có cơ hội được làm quen với cô bạn Jiang Muqing ấy thì sao. Tao hơi bị chóng mặt khi nghĩ về chuyện đó rồi đây này.”


Guotong tỏ ra khuôn mặt đầy tham vọng và mong chờ.


“Mày học tập nửa tháng trời vì một cô gái sao?!”


Tôi cảm thấy con thuyền tình bạn này sắp đổ vỡ đến nơi rồi.


“Cô ta không làm bài kiểm tra sao?”


Tôi cảm thấy không thoải mái.


“Tao không nghe gì tới việc ai đó bỏ thi. Từng con điểm trên đây đều chích xác, trừ cô ấy. Nó đã bị mất.”


Guotong xác nhận lại trên bảng danh sách thí sinh, và vẫn không tìm thấy cô gái.


“Việc này thật sự rất lạ đây.”


Tôi chau mày lại, nghĩ về tất cả những khả năng có thể xảy ra.


Tự tử? không thể nào, cô nàng đã hứa với tôi và mẹ tôi về việc đó. Cô ta không phải kiểu người hay thất hứa như thế.


Bệnh tật? Kể cả cô nàng có đang bị vài cơn cảm cúm, cô ta vẫn sẽ đến tham dự một kì thi quan trọng như vầy, chẳng phải sao?


Trong hàng tá những lý do, thì duy chỉ có một lý do duy nhất là hợp lý. Đã có gì đó xảy ra trên tờ kiểm tra của cô gái.


Bởi vì cô đã là học sinh từng ấy năm, vậy nên chẳng có lý do gì mà cô gái lại viết sai những thông tin cá nhân của mình cả. Kể cả khi cô có nhầm lẫn giữa lớp hay kí số học sinh của mình thì phía nhà trường cũng sẽ tìm ra nó dễ dàng.


“Cô nàng bị làm sao vậy nhỉ?”


Tôi suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng.


Ai đó đẩy tôi từ phía sau. Tôi cứ nghĩ là tên Guotong, nhưng hóa ra lại là lớp trưởng Mo Shiyu.


“Lu Fan, Thầy giáo Li muốn gặp bạn ở văn phòng của thầy.”


Cô nàng có vẻ không được vui cho lắm.


Cô gái tóc đuôi sam đó quay đầu lại, không muốn chạm mắt với tôi một giây phút nào.


“Thầy ấy muốn mình làm gì sao?”


Tôi hỏi, đầy ngạc nhiên.


Bởi vì tôi đã vào lớp A, Thầy giáo Li chắc chắn sẽ là thầy giáo chủ nhiệm mới của tôi. Chắc thầy chỉ muốn chúc mừng tôi, hay cho tôi một vài lời khuyên và lời khen chăng?


“Uống chút trà.”




[A1]