Chương 57: Con gái của lãnh chúa mong muốn một thế giới rộng lớn 20

“Fuuh…”

Montavo thở ra và giải tỏa cái nóng trong đầu.

Rồi bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ.

- Nếu mình tiếp tục chiến đấu với Phryne như thế này, mình sẽ không có được một cơ hội duy nhất để chiến thắng.

Đầu tiên cậu nhận ra sự thật đó.

Thanh kiếm của đối phương cực kỳ nhanh.

Bà ấy méo phải con người. 

Trái tim à tìm kiếm sự thật của bà đã vượt quá mức độ của con người.

Cạnh tranh với điều đó sẽ chỉ khiến cậu thất bại.

"Trong trường hợp đó …"

- Hãy chỉ cho cô ấy cách chiến đấu của con người.

* suu… * Montavo trấn tĩnh bản thân. 

Cậu nheo mắt xuống, đồng tử của cậu trống rỗng. 

Khóe miệng cậu cong lên.

“Bocchan … cuối cùng cậu có từ bỏ không?” Phryne nói, "thật thất vọng, vậy đó là những gì cậu làm khi cậu hiểu mình không thể thắng… rất tốt, tôi sẽ giúp cậu và hạ gục cậu…”

Phryne rút ngắn khoảng cách giữa họ, như thể đang nói, đây là hình phạt của cậu. 

Trong một bước nhảy hoàn hảo không hề có động tác thừa.

Montavo, cho đến trước đó, không thể phản ứng kịp với tốc độ này.

Tuy nhiên -

- đọc đọc đọc đọc đọc !

Montavo chặn đứng thanh kiếm của bà ấy. 

Cậu có thể đỡ những đòn kiếm nhanh như chớp này.

Montavo đang đọc những chuyển động của Phryne.

Bà không thể hiện bất kỳ động thái nào không cần thiết, nhưng bên trong cơ thể bình tĩnh đó tồn tại một trái tim đang lo lắng. 

Cậu ta có thể đọc điều đó một cách đơn giản. 

Bằng kích động cảm xúc của Phryne.

-Mình có thể đọc cảm xúc của con người.

Sinh ra ở gia đình Gingait, Montavo sống trong thế giới kinh doanh, xoay xở với những cảm xúc trần tục.

Bằng cách tích lũy kinh nghiệm đàm phán với các thương gia kỳ cựu, cậu đã có được kỹ năng để đọc trái tim con người. 

Bằng cách căng não để suy đoán về cổ phiếu, cậu nhìn chằm chằm vào dòng chảy của thế giới vô hình. 

Bằng cách cờ bạc với những người trong thế giới ngầm, cậu đã đưa ra sự bình tĩnh để không bị xáo trộn bởi bất cứ điều gì.

Quan sát đàn ông, xem xét phụ nữ, sử dụng đôi mắt của mình - cậu đã quan sát mọi người.

Cậu đã trải qua cuộc sống vượt ra ngoài những gì một con người bình thường đã làm. 

Không một ngày nào trôi qua chỉ để giải trí.

Kinh nghiệm đó vô dụng đối với thanh kiếm - nhưng ngay cả khi nó vô dụng, nó cũng có thể sử dụng được. 

Kiếm thuật là sử dụng toàn bộ kinh nghiệm trong cuộc sống. 

Tất cả những suy nghĩ dư thừa đều nằm trong lưỡi kiếm.

Tài năng bẩm sinh, trải nghiệm của cuộc sống. 

Cả hai kết hợp lại với nhau và bây giờ tại thời điểm này Montavo đã hoàn thiện phong cách kiếm thuật của mình.

“……!”

Trong khi chặn được thanh kiếm của người cựu hầu gái, cậu thêm vào trong một chút sức lực.

Phryne không phải là đối thủ bị lừa bởi thứ gì đó như thế. 

Nhưng bằng cách làm những con sóng nhỏ đó xuất hiện trong suy nghĩ của bà. 

Và cậu ta đọc những con sóng đó.

Nó thật xảo quyệt. 

Nhưng nó là gì? Con người là những sinh vật như vậy.

Nếu đó là kẻ thù cậu không thể tiếp cận bằng kĩ năng, cậu sẽ vượt qua họ bằng cách suy nghĩ và lên kế hoạch. 

Đó là cách con người leo lên đỉnh.

“——”

Tiếng thở dốc của Phryne cứ như mưa mùa hè.

Tiếng va chạm giữa hai thanh kiếm tạo ra một bản giao hưởng kim loại yên bình.

Âm thanh và điệu nhảy tăng cường các giác quan.

Khung cảnh trong mắt cậu chuyển động chậm dần, cậu có thể nhìn thấy nhiều thứ khác nhau. 

Ngay cả những điều mà cậu thường không thể nhìn thấy.

Kể từ khi còn trẻ, Montavo luôn ở bên bà ấy. 

Nhưng trái tim thì đang ở rất xa. 

Con người như Montavo không thể nào hiểu được tâm lý của một siêu nhân.

Nhưng giờ thì đã có thể. 

Bà ấy nghĩ gì, cuộc sống của bà ấy, sự cô độc của bà, cậu có thể hiểu rõ hết.

- Ah, niềm vui như vậy.

Đó là thời điểm hạnh phúc tột độ. 

Cậu có thể tiếp tục như thế mãi mãi.

Tuy nhiên -

* Piki * ... - có một tiếng động nhỏ.

Thanh kiếm của Montavo bắt đầu rạn nứt.

**

“Motoki Motoki, điều này đang bắt đầu mệt mỏi rồi, hãy về nhà đi. Em đói, mua cho em một bữa ăn nhẹ ban đêm nhé?"

“Xin lỗi Liu-chan, bây giờ nó đã ổn rồi nên có thể yên lặng không?”

“Không sao đâu. Họ sẽ giải quyết cuộc chiến cho dù chúng ta có ở đây hay không.”

“Chỉ im lặng và cổ vũ cho Montavo…”

"Em có thể “boo” anh ta?"

"Im."

Phớt lờ tiếng la ầm ầm của Liu, tôi nhìn Montavo.

Tình trạng của cậu ta đang hồi phục. 

Như thể trận chiến trước đó là một sai lầm, chuyển động của Montavo trở nên tốt hơn.

Cậu đã được giải phóng bằng cách nào đó bởi thực tế là tôi đã chấp nhận bản thân thật của cậu.

Cách chiến đấu của cậu rất tức giận, đầy những gợi ý và thủ thuật - nhưng đó là cách của Montavo.

“Mình nghĩ là mình đã sai…”

Tôi đã có một thời gian, cố gắng biến Montavo thành một con người trung thực như Phryne đã làm. 

Nhưng có thể không cần ép buộc anh ta phải như vậy.

Ngay cả một con người, kẻ hèn nhát cũng có thể là một nhân vật chính tùy thuộc vào câu chuyện.

Hai người nhảy múa trong đấu trường. 

Họ trông giống như các vũ công giàu kinh nghiệm.

Những tia lửa từ những thanh kiếm, sự bùng nổ của cuộc sống, họ đã tô điểm cho điệu nhảy của cả hai.

Tôi muốn tiếp tục theo dõi nó.

Tôi muốn xem, nhưng - "thanh kiếm ..."

Có thứ gì đó kì lạ với thanh kiếm của Montavo.

* piki *… 

Có một tiếng động đáng ngại.

Có vẻ như lưỡi kiếm của anh ta đang bắt đầu nứt.

"Mình biết mà …"

Nỗi sợ hãi của tôi bắt đầu xuất hiện.

Montavo đã phát triển tốt để trở thành một nhân vật chính, nhưng chỉ có một vấn đề.

Anh ta không có đủ vũ khí.

Một nhân vật anh hùng luôn luôn có một thanh kiếm có tên. 

Montavo thì không. 

Anh vẫn không thể xử lý được.

… Phải làm gì? Tôi có nên ném vào một thanh kiếm ngẫu nhiên không?

Nhưng liệu Montavo có thể trang bị cho nó? 

Liu đã không sử dụng bất kỳ thanh kiếm nào trong thí nghiệm vào ngày hôm qua…

Không, nhưng bây giờ có thể là Montavo -

Sau đó, thanh kiếm -

“……”

Vâng, vào những lúc như thế này, điều đúng đắn cần làm là để anh ta thành công chiến thằng người thầy cũ của mình.

Tôi nhìn vào eo mình. 

Có Ghulcyut của Kai ở đó.

Mặc dù đó là một bản sao, thanh kiếm đã được trao cho Kai trực tiếp bởi một nữ thần mạnh mẽ vượt ra ngoài so sánh. 

Montavo có lẽ sẽ không thể sử dụng nó.

- nhưng không phải là trường hợp anh ta chắc chắn sẽ không thể sử dụng nó.

Đây là một thanh kiếm ma quỷ chứa ma lực, và trên cổ Montavo treo một kho báu kháng phép, chiếc vòng Thánh.

Với vòng Thánh kháng ma thuật, sức mạnh của Ghulcyut sẽ giảm đáng kể.

Nhưng dù vậy, Ghulcyut mạnh mẽ. 

Quá nguy hiểm, tôi thậm chí không dám để cho Liu chạm vào nó. 

Có thể thấy vũ khí của một người tái sinh nguy hiểm đến mức nào.

Nếu Montavo bây giờ không thể giữ Ghulcyut và ngất đi - Phryne sẽ tự nhiên giết anh ta.

Và sau đó -

"- Sao cũng được. Hãy đối phó với nó khi nó xảy ra.”

Tôi đã quyết định rồi.

Hãy ngừng suy nghĩ những điều khó khăn. 

Hãy tin vào đệ tử của tôi.

“- Montavo! Bắt lấy!!"

Tôi nắm lấy tay cầm và vung kiếm, và thanh kiếm quỷ Ghulcyut đâm xuống đất giữa Montavo và Phryne.

- BOOOM ... !!

Khoảnh khắc thanh kiếm rơi xuống đất, một âm thanh nặng vang lên khắp nơi, và những đám mây bụi nhảy múa trong không khí.

"Lấy nó và chiến thắng đi Montavo!!"

Đừng đánh mất thanh kiếm của một người tái sinh. 

Nếu người tái sinh có thể sử dụng nó, thì cậu cũng có thể.

Cậu đau buồn và trải qua những khó khăn, cậu đã biết điều ác, nhưng vẫn chọn tiếp tục bước đi, cậu, hơn bất kỳ người tái sinh nào, xứng đáng với danh hiệu -

 

- "Nhân vật chính"