“CHIẾU TƯỚNGGGGGGG!!!! - Chị đã thắng, chiến thắng hoàn toàn của chị? Weell, mình thực sự là thiên tài phải không nào, thậm chí mình còn sợ sự khéo léo của chính mình, đây chính là bàn tay thần thánh trong huyền thoại. Chúc bóe may mắn lần sau. Shoo shoo shoo.”
“Uu ... Liu-neesan quá tự mãn sau khi backsies 240 lần nodesuyo! Kirisha muốn phản đối trận đấu này nanodesu!”(ai hiểu backsies là gì ko, e chịu)
Kirisha đặt chéo hai cánh tay lại với nhau tạo thành chữ X, phản đối Liu đang ngồi đối diện với cô.
Họ đang chơi trò chơi trên bàn. Thật tuyệt vời khi hai người được yên bình như vậy .
“Ồ, đây có phải là thứ mà họ gọi là kẻ thua cuộc không? Lolikko không biết nên từ bỏ lúc nào nhỉ. Em đã thua khi để đối thủ backsies.”
“N, nhưng ... Liu-neesan thậm chí đã làm dogeza, vì vậy ... dogeza cũng giống như một cuộc tấn công desuyo! Thật không công bằng! Đó là gian lận!”
Kirisha tiếp tục phản đối.
Nhưng Liu che tai lại và lè lưỡi ra “lalala chị không thể nghe thấy em.”
Ngay cả khi nhìn từ bên ngoài, nhìn cô ấy khốn nạn vl, tôi thực sự muốn đánh cô ấy.
“Uuu…” Kirisha cuối cùng cũng bắt đầu khóc.
"Cụ ơi-! Liu-neesan bắt nạt bóe desuyo -! ...”
Khi cô bé khóc, Kirisha bám vào tôi trong vỏ bọc của người lính già.
Tôi vỗ nhẹ vào thiên thần này, ý tôi là, đầu của Kirisha.
“Nào nào, đừng khóc. Liu là một người vô tâm. Một tên ngốc sống bằng cách vứt bỏ phẩm giá của mình. Xin hãy tha thứ cho cô ấy, cô ấy sẽ tự hủy sau đó.”
“Kirisha có một chút kinh nghiệm sống nhưng đây là lần đầu tiên Kirisha từng thấy một người như Liu-neesan ... Cô ấy thậm chí còn dập đầu xuống đất khi dogeza ...!”
Hôm nay tôi đã gọi Liu đến nhà riêng để chơi với Kirisha.
Tôi đã lo lắng liệu Liu có phải là một đứa trẻ to xác có thể hòa thuận với Kirisha - và đúng như tôi nghĩ cô ấy đã bắt nạt cô bé.
Ừm… Kirisha có vẻ thích nói chuyện với cô ấy vì thế tất cả đều tốt.
Thực tế là cô ấy có thể phản đối điều đó, bằng chứng là cô ấy coi trọng bản thân mình.
Tôi, Ruby, Liu.
Từng chút một, số bạn bè của Kirisha trong thị trấn tăng lên.
Trong khi tôi đang vỗ đầu, Kirisha nhanh chóng ngừng khóc và nở một nụ cười trong vòng tay của tôi, “ơ— ♡”
Kawaii ~— ♡
Aah… thật đáng yêu.
Tôi muốn nuôi cô bé này.
Tôi đã nghỉ ngơi vài ngày sau khi khai sáng Montavo gần đây.
Nhưng trong trường hợp đó, có một vấn đề -
“Hm? Cụ ơi, cụ đang có một cái nhìn xa xôi? Lo lắng cho tuổi già của cụ? Đừng lo lắng desuyo! Kirisha một ngày nào đó sẽ thiết lập một hệ thống lương hưu cho cụ!”
“Không, à, đó là những gì bóe làm khi còn trẻ, nên… không, cụ không thực sự nghĩ đến lương hưu… chỉ nhìn vào bóe và nghĩ, 'đây chắc chắn là thiên thần' thôi nè.”
... Liệu tôi có thể bị kích động với Kirisha dễ thương không.
Mức độ ngây thơ của cô ấy đã hết rồi.
Điều này thật tệ ... Tôi phải làm điều đó nhưng tôi lại có những cảm xúc này.
Ah, tôi cho rằng tôi không thể làm điều đó như một ông già.
Nếu tôi trở thành một người đàn ông trẻ một lần nữa - well, chúng ta hãy vượt qua cây cầu đó khi chúng ta đến với nó.
Hãy làm những gì tôi phải làm ngay bây giờ.
Chỉ còn một vài điều nữa cần làm trước lễ hội.
Tôi phải chuẩn bị thêm vài lần nữa.
Tôi muốn chào mừng ngày tôi vượt qua tất cả các chướng ngại vật và nhàn nhã ngồi xem Montavo đánh bại Yuutarou.
**
“Vậy thì tất cả những gì em phải làm là để tờ giấy này nằm xung quanh?”
“Ừ. Chỉ cần để nó trên bàn tại quầy bar hoặc tương tự vậy và làm cho nó trông giống như một cái gì đó của một khách hàng để quên. Bây giờ đi đi!”
Tôi đẩy lưng của Liu đi.
“Sheesh, anh thô lỗ với cả những người vợ của mình. Nhưng em tự hỏi tại sao, khi nhớ đến Motoki và Mon-kun thì 'Aah—! My heart, kiểu như vậy đấy, cảm thấy nó…!” (hủ nữ cmnr)
"DỪNG LẠI NGAY, và đừng làm cho mối quan hệ thầy trò của anh và Montavo thành một thứ gì đó bẩn thỉu."(dạo này thầy giáo và học sinh đang là xu hướng)
“Nhân tiện, Ruby đã bắt đầu viết một cuốn tiểu thuyết với cặp đôi Motoki × Mon-kun. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ xuất bản nó trong thị trấn để giúp anh nổi tiếng hơn.”
“Cái ếu gì… - cứ đi đi!” Tôi nói, đuổi theo Liu với tờ thông tin.
Thực hiện như vậy, tôi đã đi ra thị trấn.
Sau một chút đi bộ, tôi đến quảng trường ở trung tâm thị trấn.
“Mặt đất vẫn bị ảnh hưởng, huh…”
Những vết tích từ cuộc chiến Montavo vs Phryne đêm qua rõ ràng đã bị bỏ lại ở đó.
Nhớ lại trận chiến giữa hai người, tôi đứng lên ghế khán giả quanh đấu trường.
Ở đây và trên những chiếc ghế bằng gỗ, tôi để lại vài tờ giấy tôi mang theo.
Nếu ai đó lấy giấy và biến những gì được viết bên trong vào tin đồn một vài ngày sau đó - kế hoạch của tôi sẽ là một thành công.
“Ah, đúng vậy.”
Tôi nhảy từ chỗ ngồi xuống đấu trường.
Tôi đến gần nơi Phryne biến thành cát tối qua.
Và có cát lấp lánh bí ẩn ở xung quanh đó.
Vì nó có thể là đầu mối một ngày nào đó, tôi đã thu thập nó.
... Nhưng tôi tự hỏi ai đã làm điều đó, đưa Phrine trở lại sự sống.
Tôi nhìn lên bầu trời đêm.
Tôi hỏi nữ thần ở trong trái tim tôi.
Euva, phải không? Hoặc có thể một số nữ thần khác -
Không, không thể sử dụng yêu cầu bây giờ.
Nếu họ không cản trở kế hoạch của tôi, thì tôi không quan tâm họ là ai hay họ đang làm gì.
“ Nếu họ không cản trở, hử…”