Lãnh Chúa của Coura, Grisha, đã tự nhốt mình trong phòng vài ngày nay.
Chuyện gì đã xảy ra với ông ấy - ngay cả Grisha cũng không biết.
Vợ ông đã ngoại tình.
Với những người đàn ông trong thị trấn, và với quản gia của mình.
Grisha thấy nó bằng chính đôi mắt của mình.
Mọi người ở nhà cũng đã biết điều đó.
Ông ta muốn xử chém tất cả họ. Những kẻ ngu ngốc này đã biến lãnh Chúa thành trò cười.
Tuy nhiên, không có bằng chứng.
Điều tra của Giáo hội cho thấy cả vợ và người quản gia đều trong sạch.
Không thể tìm thấy bằng chứng về sự không chung thủy của vợ mình, cô nói với ông với một nụ cười, tin đồn sẽ là tin đồn.
- Không thể nào... mình đã tự nhìn thấy ...
Lãnh Chúa Grisha đang đau khổ. Ông ta có phải bị điên không. Không, điều đó là không thể.
Ông không thể tin bất cứ điều gì.
Ông không thể tin ai cả.
Cho đến bây giờ, bất cứ khi nào bất cứ điều gì như thế này xảy ra, ông để tất cả cho Irene.
Nhưng bây giờ, bản thân Irene là nguyên nhân của sự hỗn loạn.
Sau đó, làm thế nào về những cô con gái dễ thương của ông ấy Yuyu và Lala -
Nhưng những cô gái đó, ông vẫn không thể chắc chắn họ là con gái của mình hay thằng thợ ống nước nào đấy.
Thế giới trở nên không chắc chắn -
Nhưng chỉ có một người.
Grisha chỉ có thể tin vào con gái của mình, Kirisha, cô bé luôn ở bên cạnh ông.
Con gái của bởi người vợ trước của ông là người duy nhất chắc chắn là con gái của mình.
Ngay cả bây giờ, Kirisha vẫn ở bên cạnh ông.
“Papa, papa ổn chứ…?”
Kirisha lo lắng ngồi trên người cha đang ngã gục trên giường.
Đôi mắt lo lắng của con gái - chúng rất đẹp.
Ông mỉm cười bất chấp bản thân.
Rồi ông nghe thấy tiếng cổ hò hét từ bên ngoài cửa sổ.
Grisha đứng dậy và nhìn xuống từ cửa sổ.
"Ah ... lễ hội thu hoạch đang bắt đầu ..."
Đã có rất nhiều người.
Tiếng bước chân và tiếng cười liên tục chồng lên nhau -
Rồi ông nhớ lại, một ký ức trôi dạt vào tâm trí lãnh Chúa.
“Kirisha… con có nhớ không? Có lần con muốn đến lễ hội nên con và ta ăn mặc như một người bình thường rồi cùng đi ra thị trấn… thật là thú vị phải không?”
"Kirisha không nhớ bất cứ điều gì như thế, nên có lẽ đó là Yuyu hay Lala desuyo, Papa!"
“Vậy, vậy sao…? Không tốt rồi, lãnh Chúa đã phạm sai lầm. Phải làm gì bây giờ, chúng ta nên xử phạt, hay không đây?”
“Papa, câu chuyện cười của papa đã trở lại desuyo! Kirisha cảm thấy nhẹ nhõm!”
“Ooh… con thích nó chứ. Nhưng, điều này là không tốt. Để phá vỡ những câu chuyện cười ở vị trí của ta, ta đang thực sự yêu cầu những người con của ta cười. Dù sao ta cũng là một lãnh Chúa mà.”
“Papa là nhất desuyo!"
Kirisha bật cười, vỗ tay liên tục.
Phải, cô bé luôn là người dễ cười.
Chưa có ai ngoài Kirisha đã từng cười với papa của mình, nên ông hiếm khi chọc cười với họ nữa.
Kirisha vẫn đang cười khúc khích bên cạnh giường.
- Ah, tâm hồn mình đang được chữa trị. Kawaii~
Ông đột nhiên nghĩ.
Mặc dù ông đã có hạnh phúc như vậy khi ở gần Kirisha, tại sao ông lại ném hạnh phúc đó đi.
Nghĩ lại, không có lý do cụ thể nào cả.
Nó chỉ xảy ra một ngày.
Người khiến nó xảy ra là -
“……”
Grisha hối hận sâu sắc.
Sớm thôi, cô con gái đáng yêu này sẽ rời khỏi ông.
Hoặc là với Yuutarou hoặc Montavo.
Làm sao mà nó lại thành ra như thế này.
“Vì mình yếu đuối…”
**
"Xin chà - ôi, tôi đã từng gặp cậu trước đây chưa nhỉ...?"
Tôi đang bước vào quán bar Euva, ý tôi là, nhà thờ Euva trong khi Miria chào tôi.
Trong quầy thu ngân, Miria thấy tôi không phải là "chiên con", và nghiêng đầu nghi ngờ.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Miria dưới hình dạng của chính tôi.
Nhưng mặc dù tôi đang ở một hình thức khác, sau khi làm việc đó với tôi ngày này qua ngày khác, Miria cảm thấy điều gì đó.
Tôi đang nhấm nháp rượu ở quầy, và Miria nhìn tôi chằm chằm, “ jiiiiiiiiii ”
Quá gần…
“Anh trai của chiên con ư…? Nhưng trông cậu không giống nhau chút nào… nhưng cũng có một chút giống… ”
jiiiiiiiiiiii … Miria nhìn chằm chằm vào tôi gần đến nỗi mũi cô ấy sẽ chạm vào tôi.
“U, um… ai là 'chiên con' vậy…?”
Tôi giả ngu và hỏi.
"Oh oh! Cậu muốn nghe về tôi và chiên con ư? Tôi nên làm gì đây, tôi tự hỏi, tôi thường không muốn nói về chuyện này với đàn ông… nhưng tôi bằng cách nào đó lại cảm thấy như là sẽ không sao khi nói chuyện với cậu.”
“Ufu,” Miria cười khúc khích.
“Được rồi, tôi sẽ nói với cậu. Ngày quan hệ tình dục chói lọi của chiên con và tôi…!”
Rồi Miria bắt đầu kể câu chuyện.
Câu chuyện về những ngày cô làm đủ mọi thứ với “chiên con”.
"Và cậu biết đấy, chiên con là một tên biến thái đáng kinh ngạc ... chỉ là một ngày khác cậu ta đặt Rania và tôi chồng lên nhau là cùng lúc làm với cả hai-"
“…”
Trong khi nghe Miria, tôi đợi cơ hội để nói chuyện.
Tôi muốn nói, tôi là chiên con.
Miria vẫn không biết rằng tôi là chiên con mà tôi có thể biến đổi.
Nó không giống như sẽ có bất kỳ vấn đề gì với cô ấy nếu cứ như thế này - nhưng tôi cảm thấy tôi nên nói với cô ấy sớm.
Đó là những gì tôi nghĩ, vì một lý do nào đó.
Tôi không biết nó sẽ như thế nào sau khi lễ hội kết thúc.
Bây giờ là lúc, tôi sẽ nói với cô ấy bây giờ , tôi đã chờ thời gian, nhưng -
"Và sau đó, chiên con ... sau tất cả... lại trốn dưới quầy, và húp cháo trong khi tôi đang phục vụ khách ... geez, tôi nghĩ rằng tôi đã rên rỉ một chút ... một cậu bé nghịch ngợm ..."
Miria sẽ không ngừng nói.
Chỉ có “rượu” của tôi thì Miria mới bớt nói - và cuối cùng.
“Cô ấy đã ngủ…”
Miria ngủ luôn trên quầy và bắt đầu thở đều đặn.
Méo thể tin là có người ngủ khi đang kể chuyện như thế này.
Tôi cho Miria mượn vai để dựa và đưa cô ấy vào phòng sau.
Nhưng sau đó -
"Chiên con ... của ta, nhóc đã trưởng thành đúng không ... nếu nhóc lớn hơn, sau đó chúng ta có thể làm rất nhiều và nhiều thứ hơn nữa ... Ta hạnh phúc lắm ..."
Miria lẩm bẩm và nhầm tôi với chiên con.
Hay đúng hơn, cô ấy nhìn xuyên qua tôi.
Chính xác là vì ý thức của cô ta trở nên buồn tẻ đến mức cô ấy có thể từ bỏ lý trí và kết luận rằng tôi là cùng một người với chiên con.
Miria vòng tay quanh cổ tôi và hôn tôi. Sau đó, cô ấy nói "Ta muốn làm điều đó"
"Ổn thôi …"
Tôi bế Miria theo kiểu công chúa và đi vào phòng.
Cô ấy hỏi tôi, nên tôi không định nói không.
"Dù sao chúng ta cũng sẽ làm điều đó mà, nói sớm hay muộn cũng sẽ như nhau."
Nó sẽ là nhàm chán nếu làm điều đó trên giường. Tôi muốn cảm giác hồi hộp khi làm điều đó bên ngoài.
Tôi rời nhà thờ và vào con hẻm phía sau qua cửa sau.
Tôi cởi quần áo phục vụ của Miria ra, để cô ấy trần truồng.
Tôi tình cờ đặt cơ thể xinh đẹp của Miria xuống con hẻm bẩn thỉu, khoảng trống thật tuyệt.
"Nhưng chưa đủ …"
Vẫn còn chỗ để cải thiện.
Miria gần đây đã được huấn luyện thông qua kinh nghiệm giường chiếu, chỉ đơn thuần là làm nó bên ngoài sẽ không đủ cho cô ấy.
Tôi bôi một số bụi bẩn gần đó lên Miria, làm bẩn da cô ấy.
Sau đó tôi đã viết một số từ không đứng đắn trên đùi cô ấy với bùn.
Haha, điều này khá vui. Hãy thêm nhiều hơn nữa nào.
Tôi đã viết tất cả mọi thứ đến với tâm trí trên khuôn mặt và cơ thể của cô ấy.
Và cuối cùng, tôi điều chỉnh cô ấy làm một dấu hiệu hòa bình bằng cả hai tay.
"Ổn rồi…!"
Chuẩn bị hoàn thành.
Tôi cởi quần áo ra.
Trước mặt tôi có Miria với những lời không đứng đắn được viết trên khắp cơ thể cô ấy.
Và cử chỉ hòa bình.
Tiếc thật, tôi quên đặt chân thành hình chữ M.
Bây giờ việc chuẩn bị đã hoàn tất.
Tôi thường làm điều đó với Miria trong hình dạng của một đứa trẻ vì vậy nó đã được làm mới để có thể làm điều đó như một người lớn.
Với cơ thể người lớn của tôi, tôi ôm lấy Miria.
Và rồi chúng tôi -